Xuân Hiểu

Kiếp trước, tôi đã cứu thoát em trai khỏi tay bọn bắt cóc.

Nhưng em trai tôi lại bị cô con gái của bảo mẫu xúi giục, nghĩ rằng vụ bắt cóc đó là do tôi tự mình dàn dựng ra.

Vì thế, nó hận tôi đến tận xương tủy, bắt tay hợp tác với con gái của bảo mẫu để bán tôi cho bọn b.u.ô.n người.

Tôi bị c.h.ặ.t tay c.h.ặ.t chân và cắt lưỡi, bị coi như s.ú.c vật mà chuyển đến một thành phố khác để ăn xin.

Ba năm sau, bố mẹ tôi nhận nuôi con gái của bảo mẫu, vui vẻ dẫn theo em trai và cô ta đi du lịch ở thành phố này.

Vào khoảnh khắc bọn họ nhìn thấy tôi, cô ta giả vờ ngây thơ chỉ vào tôi và hỏi bố mẹ:

“Bọn họ không có bố mẹ sao? Sao lại bẩn thỉu và hôi hám như vậy?”

Bố mẹ tôi vội vàng dẫn cô ta và em trai rời đi, vừa đi vừa giáo dục:

“Tránh xa mấy kẻ ăn xin này ra, cả người chúng đều có bệnh truyền nhiễm đấy!”

Sau đó, tôi bị đám du côn do đứa con gái giả mạo kia tìm đến c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p đến chec.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã sống lại vào lúc em trai vừa bị bắt cóc.

Lần này, tôi không hề lo lắng, còn nhàn nhã mà nói với bọn bắt cóc:

“Tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu các người muốn thoát tội thì mau đi thả con tin rồi nhanh bỏ trốn đi!”

ĐOẢN VĂNNgôn tìnhtiểu thuyếttổng tàiTrọng sinhtruyện chữtruyện ngắntruyenAInt.com