Ba năm ở kinh thành, sóng gió giấu kín.
Năm vị Vương gia tranh đấu không ngừng, minh thương ám tiễn, âm mưu quỷ kế, phòng không kịp.
Lúc rảnh rỗi, hắn thường nhớ đến Kiệm Kiệm, ban đầu vốn định viết thư cho nàng, nhưng rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, sợ nàng lo lắng sợ hãi.
Vương gia lại ung dung thản nhiên, hắn ta chưa bao giờ viết thư cho Vương phi, phe phẩy cây quạt ngọc, thở dài nói: “Tình hình ở kinh thành phức tạp, đại nghiệp chưa thành, hà tất phải để nữ nhân lo lắng.”
Chu Ngạn cảm thấy có lý.
Tiêu Cẩn Du tâm cơ sâu sắc, bốn vị Vương gia còn lại cũng không phải dạng vừa.
Vào kinh đã được một năm, vắt óc suy nghĩ, nhưng con đường này vẫn gian nan như vậy.
Ngày nào cũng c.h.é.m g i ế t, đấu đá, ra tay tàn nhẫn.
Tiêu Cẩn Du ngồi lên ngai vàng, mất ba năm.
Đó là ba năm dài đằng đẵng và gian nan.
Trên con đường đăng cơ, khó khăn chồng chất, ngay cả Tiêu Cẩn Du cũng mất kiên nhẫn.
Hắn ta đứng trên lầu cao của hoàng cung, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra giang sơn Đại Ninh, hỏi Chu Ngạn: “Trường An, sau này công thành danh toại, ngươi muốn làm điều gì nhất?”
Chu Ngạn dựa người vào tường thành, khoanh tay trước ngực, không biết đang nghĩ đến điều gì, vẻ mặt ôn hòa, gợi lên nụ cười.
“Lấy vợ.”
Hai chữ ngắn gọn, nói xong lại nhấn mạnh ba chữ: “Cưới Tần Kiệm.”
Tiêu Cẩn Du sững sờ, sau đó cười sảng khoái: “Tốt lắm, cuối cùng ngươi cũng nói thật lòng với bổn vương rồi, ngay từ hồi còn ở Triệu vương phủ, bổn vương đã nhìn ra quan hệ giữa hai người không chỉ đơn thuần là huynh muội, vậy mà dám lừa gạt bổn vương.”
“Xin lỗi Vương gia.”
Chu Ngạn xin lỗi, nhưng giọng điệu không hề có lỗi: “Tần Kiệm và ta có hôn ước từ nhỏ, ta cũng từng nghĩ không thể làm lỡ đời nàng ấy, chỉ là nàng ấy không muốn, nhất quyết như vậy.”
“Nàng ấy là người ta yêu thương nhất đời này, chưa từng thay đổi, cả đời này, Trường An sẽ không phụ nàng ấy.”
Mười lăm tuổi bước vào An vương phủ, chín năm lăn lộn, đứng trên lầu cao, đây là lần đầu tiên hắn chân thành với Tiêu Cẩn Du như vậy.
Hắn kể về Chu đồng tri gia ở Phủ Vũ Định, Lệ Châu, cha nghiêm mẹ kính, cuộc sống không phải lo nghĩ.
Cũng kể về tính cách cứng đầu của Tần Kiệm, sau khi Chu gia bị diệt vong, nàng đã lặn lội đuổi theo hắn.
Tiêu Cẩn Du cũng kể cho hắn nghe về chuyện thời thơ ấu.
Tiên đế không thích mẹ hắn ta, hắn ta lúc nhỏ sống trong cung, cực kỳ khó khăn.
Hoàng gia, không có chuyện anh thương em kính, cũng không có chuyện cha hiền con hiếu.
Sẽ không bao giờ có ai biết, đường đường là An vương Tiêu Cẩn Du, lúc nhỏ lại bị thái giám bên cạnh làm nhục.
Bởi vì hắn ta yếu đuối, bởi vì hắn ta không nơi nương tựa, ngay cả thái giám cũng cho rằng có thể ức hiếp.
Có lẽ ngay cả khi hắn ta c h ế t đi, hoàng đế cũng chỉ rơi vài giọt nước mắt, sau này sẽ không bao giờ nhớ đến người con trai này nữa.
Con người ta, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đứng ở vị trí cao nhất, nắm giữ mọi thứ, đó là quyền lợi mà hắn ta đã dành nhiều năm vất vả mưu cầu.
Tiêu Cẩn Du cười, giang sơn gấm vóc, không dễ dàng mà có được, nhưng đã ở ngay trước mắt.
Sau ngày hôm đó, Chu Ngạn cảm thấy Tiêu Cẩn Du đối xử với hắn đã khác.
Hắn ta đã bằng lòng trút bầu tâm sự, đương nhiên là tin tưởng hắn hơn.
Lại thêm vì trải nghiệm riêng, hai người đã có sự đồng cảm.
Chu Ngạn định mài mực viết thư cho Tần Kiệm –
Kiệm Kiệm, đã lâu không gặp, ngủ dậy đều nghĩ đến muội, muội khỏe chứ? Bình an chứ? Có nhớ ta không?
Ngàn lời muốn nói, nhưng lúc cầm bút lên lại chỉ viết được vài dòng.
Có rất nhiều điều muốn nói, từ việc vào kinh thành ám sát, đến việc nằm vùng trong quân ngũ, rồi lại đến việc liều c h ế t chặn d.a.o cho Vương gia.
Từ những vết thương trên người, đến đại nghiệp chưa thành.
Thư viết xong, đặt trên bàn, nhưng vẫn không gửi đi.
Bởi vì lúc đó đã xảy ra chuyện lớn hơn.
Thành Vương bị g i ế t.
Mọi chuyện đã ngã ngũ, tiếp theo là Tiêu Cẩn Du lên ngôi.
Đổi quốc hiệu là Minh Đức, ân xá thiên hạ.
Mọi việc kết thúc, lại thêm nửa năm nữa.
Căn nhà ở kinh thành này là do Tiêu Cẩn Du chuẩn bị cho hắn từ trước, Sở Sở vẫn luôn sống ở đó.
Ba năm qua, hắn rất ít khi đặt chân đến đây.
Để chào đón Tần Kiệm đến, hắn đã tự tay đi sắp xếp.
Trong sân trồng cây hoa quế, trước kia ở Chu gia, Phủ Vũ Định, nơi Kiệm Kiệm ở cũng có một cây.
Cả căn nhà đều được trang hoàng lại, đặc biệt là phòng của Kiệm Kiệm, bức hoành phi trong phòng có hai chữ “Vũ Yến” là do chính tay hắn viết.
Ước mong trở thành đôi chim yến, tha bùn dựng tổ ấm.
Tủ và kệ sách trong phòng làm bằng gỗ trắc, giường và bàn ghế làm bằng gỗ sồi vân tháp.
Giấy dán cửa sổ, chân nến, lư hương, và cả bộ dụng cụ thêu thùa… từng thứ một đều do hắn tự tay chọn lựa.
Chu Ngạn nghĩ, vẫn là hắn thiệt thòi cho Kiệm Kiệm rồi.
Phòng của Kiệm Kiệm, đáng lẽ phải dùng gỗ trầm làm xà nhà, gỗ kim tơ nan làm đồ nội thất, trang trí cửa sổ bằng vàng bạc, rèm cửa bằng ngọc trai…
Biết tin Kiệm Kiệm sắp đến, Sở Sở còn vui mừng hơn cả hắn, cùng người làm dọn dẹp, lại còn không ngừng hỏi hắn: “Đại nhân, Kiệm Kiệm thật sự sắp đến sao, ta và muội ấy đã nhiều năm không gặp, không biết giờ muội ấy trông như thế nào.”
Vẻ mặt nàng ta vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Ánh mắt Chu Ngạn trở nên ôn hòa: “Kiệm Kiệm, nàng ấy vẫn như xưa.”
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Nàng ấy luôn như vậy, luôn là Tần Kiệm tốt nhất.”
Tần Kiệm tốt nhất.
Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, chỉ cần nhắc đến Kiệm Kiệm, khí chất lạnh lùng trên người hắn lại dần dần biến mất.
Ánh mắt hắn sẽ trở nên ôn hòa, ngay cả giọng nói lạnh lùng cũng dần trở nên ấm áp.
Sở Sở ngẩn người nhìn hắn.
Sao mệnh của Tần Kiệm lại tốt như vậy chứ?