Ta là kỹ nữ ở Xuân Phong Lâu, bị ném ra cửa chờ chết, được một thư sinh nghèo cứu sống.
Ta trêu chọc chàng, nói muốn lấy thân báo đáp, chàng hoảng hốt xua tay.
Chàng nói, chàng có người trong lòng đã hứa hôn từ trong bụng mẹ, chỉ chờ gom đủ tiền sính lễ sẽ đến cầu thân.
Sau này, chàng bị chính người trong lòng hại chết.
Ta chôn cất chàng, vừa chôn vừa mắng:
“Ngu ngốc, rõ ràng là một nữ nhân xấu xa, sao chàng ngu muội không nhìn ra chứ!”
Một nắm đất vàng, tiếng kèn đưa ma vang vọng trời xanh.
Ta trở lại lầu xanh, treo cờ đón khách.
Nghe nói người trong lòng của chàng thư sinh ngốc nghếch kia, sắp gả vào nhà quyền quý rồi