Sau khi xuyên không đến nơi này, tôi nhặt được một thanh niên bên bờ sông.
Để trị thương cho hắn, ngày ngày tôi phải lên núi đốn củi đến mức lòng bàn tay phồng rộp đỏ bừng. Hắn áy náy nhìn chằm chằm vào tay tôi, nói: “Ngày sau ta nhất định không phụ nàng.”
Sau đó hắn quay lại kinh thành làm thái tử giữ lời hứa đón tôi về làm trắc phi, đối xử cực kỳ sủng ái.
Người trong cung chê bai tôi là thôn nữ thô kệch, dùng lời lẽ rất khó nghe, cung nữ khuyên tôi mau nói thái tử trừng phạt bọn họ, lần nào tôi cũng chỉ cười không đáp.
Đến một ngày nọ, thái tử vuốt ve khuôn mặt tôi, dùng ngữ khí trầm thấp nói: “Tô Tô, rốt cuộc ta vẫn cảm thấy, nàng tới kinh thành không phải là vì ta.”
Ý cười trên mặt tôi cứng đờ.
Xong đời, bị phát hiện rồi.