Tôi xuyên không rồi, thành con gái của nam chính tổng tài bá đạo.
Bạn nghĩ rằng nam chính sẽ giống như trong tiểu thuyết cưng chiều tôi lên tận trời, muốn gì được nấy à?
Tôi ngước nhìn người cha đang lạnh lùng nhìn xuống tôi với ánh mắt khinh miệt.
Trong lòng tôi cười khẩy, nếu tôi là con gái của nữ chính thì may ra.
Nhưng rất tiếc, tôi lại xuyên thành con gái của nữ phụ độc ác trong nguyên tác, kẻ đã hạ thuốc nam chính và hãm hại nữ chính nhiều lần!
Sau đó, nữ phụ độc ác đã hoàn toàn chọc giận nam chính, anh ta đã đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần. Sau khi phát điên, nữ phụ đã nhảy lầu tự tử, để lại tôi khi đó mới 5 tuổi.
…
Dưới chân tôi là một đống mảnh vỡ của gốm sứ.
Bảo mẫu ấp úng nói: “Tiên sinh, vừa rồi tôi đang dọn dẹp nhà bếp, thì nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ ở phòng khách, có thể là do tiểu thư không cẩn thận…”
Rõ ràng là đang phủi sạch trách nhiệm.
Tôi khoanh tay, thản nhiên nói: “Không phải con. Vừa rồi con ở trong phòng, mấy phút trước, khi ra ngoài lấy trái cây, con còn thấy dì Giang đang quét dọn phòng khách.”
Phòng khách rất lớn, sau khi quét dọn xong, bảo mẫu còn phải lau nhà, tôi không tin chỉ trong vài phút mà bà tôi có thể làm xong!
Sắc mặt bảo mẫu tái mét, cô ta còn chưa kịp biện minh.
Người cha ruột của tôi đã nhìn tôi với vẻ lạnh lùng và căm ghét như thể tôi là một vật chết, giọng nói chắc chắn: “Kiều Nguyệt, quả nhiên là mày giống mẹ mày, chỉ giỏi vu oan giá họa hãm hại người khác, giả bộ đáng thương để lấy lòng thương hại.”
Tôi: “?”
Anh bị bệnh à?!
Thà tin tưởng một bảo mẫu tay chân không sạch sẽ, cũng không muốn tin tưởng con gái ruột của mình?
Tôi hít một hơi thật sâu.
Kiều Nguyệt, mày phải bình tĩnh, kiểm soát tay mày cho tốt, tránh xa đống mảnh vỡ kia ra.
Nếu không, mày sẽ không nhịn được mà muốn dùng mảnh vỡ đó để rạch nát khuôn mặt đầy chế giễu đó!
Tôi nhếch mép, nở một nụ cười chế giễu giống hệt anh ta: “Mẹ tôi? Kiều tổng, ông đừng quên, tôi cũng là con gái ruột của ông, tục ngữ có câu: cha nào con nấy. Lỗi của ông, chẳng phải chiếm phần lớn sao? ”
Ánh mắt Kiều Tầm thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ tôi lại dám cãi lại anh ta.
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Mày còn có mặt mũi cãi lại?”
Ánh mắt tôi cũng lạnh lùng không kém: “Thế thì sao? Tôi cãi lại thì đã sao? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Cùng là con gái của ông, Kiều Nhiễm được ông nâng niu trong lòng bàn tay, còn tôi, chưa làm gì đã phải gánh chịu sự chỉ trích vô cớ của ông?”
Kiều Tầm như nghe được một câu chuyện cười: “Kiều Nguyệt, mày cũng xứng so với Nhiễm Nhiễm sao?”
Nếu là một đứa trẻ bình thường, khi nghe thấy cha mình nói như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy tủi thân, lòng đau như cắt.
Còn tôi chỉ cười nhạt, đưa tay cầm lấy chiếc lọ hoa trên bàn trà, đập mạnh trước mặt anh ta –
“Choang!”
Mảnh vỡ văng tung tóe!
Một mảnh vỡ chay lên, trùng hợp cứa vào mặt Bảo mẫu.
Bảo mẫu che vết thương, vẻ mặt không thể tin được.
Sắc mặt Kiều Tầm lập tức trở nên u ám!
Tôi phủi phủi tay, thẳng thắn thừa nhận: “Phải, đều là tôi làm. Bình sứ là tôi đập, lọ hoa là tôi làm vỡ, người là tôi giết, Trái Đất là tôi phá hủy đấy.”
Kiều Tầm: “…”
Bảo mẫu: “…”
Kiều Tầm suýt bị tôi làm tức chết, giơ tay lên, mắt thấy sắp giáng xuống mặt tôi…
“A Tầm, anh định làm gì?” Một người phụ nữ xinh đẹp, thanh tú xuất hiện ở cửa, phía sau cô ấy là một cặp song sinh.
Cô ấy bước vào, nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn trước mặt, không khỏi cau mày.
“Ninh Ninh, em về rồi.” Kiều Tầm hạ tay xuống, sắc mặt dịu lại, lạnh lùng liếc tôi một cái, “Đứa con gái trời đánh này làm vỡ bình gốm sứ, không chịu thừa nhận, còn vu oan cho bảo mẫu. Vừa rồi nó còn dám đập lọ hoa trước mặt anh! Em cẩn thận một chút, đừng giẫm phải mảnh vỡ.”
Nghe vậy, lông mày người phụ nữ càng nhíu chặt hơn.
Ngay khi cô ấy định bước đến bên cạnh tôi, Kiều Tầm lập tức ngăn cản: “Ninh Ninh, em tránh xa nó ra một chút, anh sợ nó làm em bị thương…”
Người phụ nữ phớt lờ anh ta, gạt tay anh ta ra, ngồi xổm xuống, xoa đầu tôi, dịu dàng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, con nói cho dì biết, có phải con làm vỡ bình gốm sứ Thanh Hoa không?”