Xuyên Không Yêu Nhầm Tra Nam

Chương 2


4.

Cả ngày nay, ta nằm bò trên giường dưỡng thương, hoàng đế khó được khi bước vào căn phòng chật hẹp xấu xí này của ta. Hắn bịt mũi, nhíu mày mở miệng:

“Trẫm làm theo ý kiến của Lý Thúy Thúy, hiện giờ quốc khố thiếu hụt, bá quan bất mãn, thái hậu tức giận, nên làm thế nào cho phải?”

“Nô tỳ không biết.”

Bốp – –

Hoàng đế phẫn nộ ném chén trà xuống đất, hét lớn: “Mộc Uyển Thanh, làm gì cũng có chừng mực thôi!”

Ta chịu đựng đau đớn xuống giường, quỳ trên mặt đất.
“Bệ hạ bớt giận, nô tỳ chỉ là một cung nữ, không dám vọng tưởng bàn luận chuyện triều chính, cũng không có năng lực đưa ra quyết định.”

Trong phòng tĩnh lặng như tờ.

Thật lâu sau, Hoàng đế cắn răng nói: “Tốt, Mộc Uyển Thanh, đã như vậy, cũng đừng trách trẫm không để ý tình xưa nghĩa cũ!”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi bị giáng chức làm hạ đẳng cung nữ, phân đến Tân Giả Khố!”

“Nô tỳ tiếp chỉ, tạ chủ long ân.”

Rầm một tiếng thật lớn, Hoàng đế giận dữ rời đi.

Thật vất vả vết thương mới kết vảy giờ lại bị nứt ra, máu tươi thấm ướt quần áo.

Ta gian nan đứng dậy, thống khổ trên người, sớm đã bị sung sướng rời xa tra nam thay thế.
Hôm sau, ta thay áo vải thô, tới giặt quần áo trong Tân Giả Khố.

Ngón tay xanh xao bị đông lạnh đến đỏ lên, bên tai đều là tiếng cười nhạo.

“Ai da, có người thật sự cho rằng mình là chim sẻ có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng sau? Chẳng qua chỉ là một nô tài, thật sự cho rằng bệ hạ sẽ để ý ngươi sao?”

“Các ngươi nói xem, nàng đi theo bệ hạ nhiều năm như vậy, có hay không đã không còn trong sạch?”

“Hừ, vậy thì thế nào? Cuối cùng vẫn chỉ là tiện tỳ làm ấm giường, bây giờ ngay cả chúng ta cũng không bằng.”

Ta không quan tâm bọn họ nói gì, bởi trước kia khi ở vương phủ, lời ra tiếng vào ta đã nghe chán rồi, sớm không còn cảm giác gì.

Bọn họ muốn nói gì cũng được, dù sao cuối cùng khi hết thú vị lại đổi đề tài khác thôi.

Quả nhiên, vài ngày sau, những người này liền bắt đầu nói đến vị ở Tàng Kiều Các kia.

“Các ngươi nói xem Lý Thúy Thúy này rốt cuộc có lai lịch gì? Gây họa lớn như vậy, bệ hạ cũng chỉ phạt nàng cấm túc, nói ân sủng cũng đúng đi, nhưng nàng đã vào cung lâu như vậy, ngay cả một phẩm vị cũng không có, thật sự là đoán không ra.”

“Ta nghe cung nữ bên cạnh thái hậu nói, nàng là một người không rõ lai lịch, không có gia thế. Hơn nữa nàng còn cuồng ngôn loạn ngữ nói muốn làm hoàng hậu, nếu không phải bệ hạ bảo vệ, đã sớm bị chém đầu.”

“Các ngươi nói xem nàng có phải là hồ ly tinh biến thành hay không? Bằng không sai Hoàng đế lại thiên vị như thế, ngay cả quốc khố thiếu hụt, cũng che chở nàng.”

Mặc kệ ra sao, Lý Thúy Thúy đã đâm thủng trời, cho dù bệ hạ sủng ái, nhưng ngay cả danh phận Canh Y cũng không thể cho nàng.
Đây là vì sao?

Văn võ bá quan liên tiếp dâng thư, lại có ý chỉ của Thái hậu, trừ phi là thần tiên mở miệng, nếu không cả đời này nàng mãi chỉ là một tên hèn hạ không thể lộ ra ánh sáng, ngay cả quan kỹ cũng không bằng.

Kỳ thật Lý Thúy Thúy đề nghị mở học đường cho nữ tử, phổ cập chính sách an dân như bảo hiểm y tế, cũng không sai.

Đáng tiếc nàng chỉ học được những thứ kia trong tiểu thuyết xuyên không đầy tình yêu màu hồng, lại không biết kết hợp tình hình thực tế.

Hiện nay chiến sự vừa mới yên ổn không quá ba năm, quốc khố thiếu hụt, điều nên làm là phải nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nhưng nàng ta lại muốn lấy đại học hiện đại làm bản mẫu, thiết kế học đường xa hoa, rộng lớn, còn phải xây dựng trong thời gian ngắn.
Kích thích dân tâm oán hận, cũng là hợp tình hợp lý.

Chỉ là có một chuyện, ta không thể hiểu thấu.
Lấy tính cách của Lâm Hạo Trình, khi Lý Thúy Thuý mang tới phiền toái, hắn nhất định sẽ đẩy nàng ra để làm vật hi sinh, nguôi cơn giận của bách tính.

Nhưng hắn vậy mà tình nguyện chịu áp lực của quần chúng, cũng chỉ cấm túc nàng.

Đây thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ tên cặn bã kia, thật sự yêu Lý Thúy Thúy?

5.

“Mộc Uyển Thanh, tiểu thư nhà ta truyền lời, muốn ngươi đem quần áo đã giặt xong đưa đến Tàng Kiều Các.”

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói ngạo mạn, ta nhíu mày nhìn lại. Là cung nữ Thải Hà bên cạnh Lý Thúy Thúy.

Cô nương này trước kia nhát gan sợ phiền phức nhất, nói chuyện âm thanh nhỏ nhẹ, làm việc cẩn thận từng bước.

Hiện giờ bị lý tưởng mọi người đều có quyền bình đẳng của Lý Thuý Thuý tẩy não, cả người biến thành mắt cao hơn đầu, ngay cả thái giám tổng quản cũng dám đối chất.
Ở xã hội cổ đại, nơi hoàng quyền là lớn nhất này, cũng không phải là chuyện tốt.

“Động tác của ngươi nhanh một chút, tiểu thư nhà ta không thích chờ lâu.”

Thải Hà đảo qua từng con mắt bát quái bốn phía, hừ lạnh nói: “Đều là những thứ không có chí tiến thủ, chỉ biết thị phi nói người khác, không biết tự kiểm điểm chính mình.”

Lời này thật sự là quá quen tai, làm cho ta không khỏi hoài niệm cuộc sống hiện đại.
Chỉ tiếc là ta đac đến nơi này, rốt cuộc cũng không trở về được nữa.

Ta đem quần áo đã giặt sạch chậm rãi đi vào Tàng Kiều Các.

“Tiểu thư, Mộc Uyển Thanh tới.”

“Cho cô ấy vào.”

Thải Hà từ trong tay ta nhận lấy quần áo, ý bảo ta một mình đi vào.

Một đường theo mùi thịt dê nhúng đi vào hậu viện, chỉ thấy Lý Thúy Thúy vén quần lên đùi, trên người mặc áo hai dây thêu hoa thiết kế theo phong cách hiện đại.

Nếu không phải nhìn thấy kiến trúc cổ xưa bốn phía, ta chỉ sợ cho rằng mình đã trở lại hiện đại.

“Ta nghe nói cô đã viết”Tướng Tiến Tửu”vài năm trước?”

“Ừ.”

> cùng định luật móc họng để nôn , có vẻ là dấu hiệu của tất cả người xuyên không.

Trong nháy mắt nàng ấy lộ ra nụ cười, không còn địch ý như trước nữa, chỉ chỉ vị trí đối diện.

“Mau ngồi xuống, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Vậy ta đành bất kính”

Ta tự nhiên cầm lấy bát đũa, tự mình pha nước chấm.

Lý Thúy Thúy đáy mắt là không cách nào che dấu vẻ vui mừng, kích động nói: “Ta là rơi xuống sông rồi xuyên tới, cô là bởi vì cái gì?”

“Tai nạn xe cộ.”

“Chậc chậc, nếu là dựa theo tiểu thuyết xuyên qua, hai chúng ta hẳn là hồn xuyên, không có khả năng trở về.”

Nghe nàng nói như thế, ta bất đắc dĩ cười khổ.
Lý Thúy Thúy tò mò nhìn ta, nghiêng đầu đánh giá hơn nửa ngày, hỏi:
“Có thể nói cho ta biết một chút chuyện của cô ở nơi này không?”

“Lý tiểu thư muốn biết chuyện xưa giữa ta và bệ hạ phải không?”

Hai má nàng ấy nháy mắt đỏ bừng, ngượng ngùng gật đầu.

Xuất phát từ đồng bệnh tương liên, tôi thân thiện nhắc nhở:
“Lý tiểu thư, nơi này không phải thế giới tiểu thuyết, những thứ cô nhìn thấy trong sách, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Đợi khi cô truyền thụ hết những điều mới lạ , không còn tác dụng nữa, sẽ bị Hoàng đế vứt bỏ.”

“Bệ hạ rất yêu ta, đã hứa ngày sau căn cơ vững chắc, sẽ lập ta làm hậu!”

Nhìn vẻ mặt kích động của Lý Thúy Thúy, ta mỉm cười, không nói nữa.

Trên đời này khó khăn nhất, chính là đánh thức một người giả vờ ngủ.

Hơn nữa cô gái này còn là một người yêu đương mù quáng, trừ phi bị tra nam tổn thương đến thương tích đầy mình, nản lòng thoái chí, nếu không vĩnh viễn cũng sẽ không quay đầu lại.

Thấy ta cúi đầu không nói, nàng thu lại tâm tình, ôn nhu hỏi: “Ta nghe nói khi bệ hạ vẫn là Vương gia, cô chính là nha hoàn thiếp thân bên cạnh hắn, vậy những năm gần đây, hai người các ngươi có hay không…”

Lý Thúy Thúy chỉ chỉ hai bàn tay lại với nhau, ánh mắt lóe lên.

Ta biết, nàng là muốn hỏi chúng ta có thân thiết da thịt hay không.

Đối với vấn đề này, ta không biết nên trả lời như thế nào.

6.

Đi tới nơi này hơn tám năm, ta mỗi ngày đều vây quanh Lâm Hạo Trình, đã từng yêu hắn điên cuồng.

Vậy giữa chúng ta đã từng có quan hệ da thịt chưa?

Ta rơi vào trầm tư, khi thì trong lòng ngọt ngào, khi thì chua xót khó chịu.

Ta nhớ rõ đó là năm thứ hai ta làm nha hoàn của Lâm Hạo Trình.
Hắn dính phục kích, bị thương rất nặng, mấy chục tên thị vệ bỏ mạng, mới miễn cưỡng chạy về.

Để không để lộ tin tức, hắn lẻn vào phòng ta, lại đúng lúc ta vừa từ trong thùng tắm đi ra.
Khi đó bốn mắt chúng ta nhìn nhau, hắn tay chân luống cuống giống như một đứa trẻ.

Đêm đó, hắn bị trọng thương, chỉ có thể ôn nhu ôm ta vào trong lòng, ghé vào bên tai nói nhỏ:
“Uyển Thanh, chờ bản vương không bị người khác kiềm chế nữa, sẽ cưới nàng vào phủ. Vương phi của bản vương, chỉ có thể là nàng.”

Khi đó hai chúng ta rất ngọt ngào, giống như một đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt.

Hắn cùng ta đầu xuân ở trên núi Thanh Loan ngắm mặt trời mọc, vào hạ ngắm hoa thưởng rượu trong Bách Hoa cốc, mùa thu chạy băng băng trên thảo nguyên, mùa đông cùng nhau làm người tuyết.

Dưới ánh chiều tà, hai chúng ta trao cho nụ hôn đầu tiên, tốt đẹp giống như một bộ phim thần tượng.

Vậy là khi nào, hắn bắt đầu trở nên xa lạ đây?

Đại khái là sau khi Thái tử ngã ngựa đi.
Hắn cả ngày bận rộn lôi kéo quyền thần, không mang ta theo bên người nữa, mấy ngày liền không hồi phủ, bên ngoài cũng bắt đầu lưu truyền tin đồn hắn cùng một vị thiên kim nhà giàu tình đầu ý hợp.

Thật vất vả gặp mặt, hắn cũng sẽ không bởi vì ta tự tay làm canh mà vui vẻ, ngược lại hắn sẽ cầm những kia chính vụ tới hỏi ý kiến của ta.

Nếu ta đưa ra biện pháp giải quyết, hắn sẽ kéo tay ta, vui sướng nói một câu: “Uyển Thanh, có nàng thật tốt.”

Nhưng nếu ta lắc đầu, sắc mặt hắn trong nháy mắt âm trầm, bất mãn đứng dậy rời đi.

Nhìn xem, nam nhân kỳ thật so với nữ nhân còn giỏi thay đổi hơn.

“Cô đang suy nghĩ cái gì, vì sao lại bi thương như vậy?”

Giọng nói của Lý Thúy Thúy, kéo ta từ hồi ức trở về.
“Không có gì, chỉ là nghĩ đến một câu nói thịnh hành ở hiện đại.”

“Là gì?”

“Nữ nhân chỉ biết yêu đương mù quáng, không có tiền cũng không có phúc.”

Nàng ấy mím môi, trầm tư một lát, kiên định nói:
“Chàng không giống, chúng ta là thật lòng yêu nhau.”

Ta đã dùng hết khả năng của mình để ám chỉ, nhưng Lý Thúy Thúy vẫn không cách nào từ trong lời ngon tiếng ngọt của hoàng đế tỉnh ngộ.

Đã như vậy, ta cũng không tiện nhiều lời.

“Cô thích hắn?”

“Lý tiểu thư, làm bạn với vua như làm bạn với hổ, bệ hạ thâm trầm hơn bề ngoài nhiều. Với hắn mà nói, tình yêu chỉ là thứ thấp kém nhất, quyền lực vẫn là quan trọng nhất.”

“ Lúc trước ở vương phủ, hắn cũng từng hứa hẹn sẽ cho ta trở thành thê tử duy nhất của hắn, nhưng kết quả lại là mảnh đất này. Ta khuyên cô một câu, không nên quá dễ dàng tin vào nam nhân. Bất kể là hiện đại, hay là cổ đại, nữ nhân đều không thể vì yêu mà đâm đầu, nếu không sẽ chỉ vạn kiếp bất phục.”

Chúng ta đến từ cùng một nơi, ta xuất phát từ lòng tốt, không hy vọng Lý Thúy Thuý nối gót ta.

Chỉ tiếc, nàng vẫn không có tiếp nhận ý tốt của ta, ngược lại khinh thường hừ lạnh.

“Ha, cô nắm không được trái tim nam nhân, đừng tưởng rằng nữa nhân toàn thiên hạ đều giống như cô. Nói không chừng, cô chỉ là một nữa phụ pháo hôi, mà ta mới là chân chính đại nữ chủ!”

Đại nữ chủ?

Quả nhiên là một tiểu cô nương ngây thơ, còn chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời.

Suy nghĩ khác nhau không thể trò chuyện.
Ta lau đi vết dầu mỡ trên khóe miệng, cúi người hành lễ.

“Cảm ơn Lý tiểu thư chiêu đãi, sắc trời không còn sớm, nô tỳ cáo lui trước.”

“Hừ, lòng tốt coi như đặt sai chỗ. Nếu không phải vì cô và ta đều xuyên không mà đến, ta cũng lười nói nhảm với cô.”

7.

Rời khỏi Tàng Kiều Các, sắc trời đã tối.
Đi bộ trong hành lang sâu hun hút, khí lạnh thấu xương, ta siết chặt quần áo, tăng nhanh tốc độ.

Trở lại tiểu viện của mình, bốn phía yên tĩnh như tờ.

Thường ngày lúc này, mấy cung nữ phòng cách vách không phải ở trong sân hóng mát tán gẫu, chính là đang làm thêu thùa may vá.
Nhưng hôm nay lại không có động tĩnh, phòng ta cũng là một mảnh tối đen, không có đốt đèn.

Chẳng lẽ các nàng còn chưa trở về?

Trước kia khi Lâm Hạo Trình còn chưa xưng đế, thường xuyên sẽ có thích khách hành thích, bởi vậy ta cũng dưỡng thành tính cảnh giác.

Cầm lấy cây chổi bên tường, ta cẩn thận đẩy cửa phòng ra.

Đi vào trong bóng tối, mùi đàn hương quen thuộc quanh quẩn bốn phía, ta buông lỏng đề phòng. Một luồng khí ấm áp thổi tới trên cổ, bàn tay to phủ lên hông của ta.

“Uyển Thanh, nàng vẫn cảnh giác như trước.”

Giọng Lâm Hạo Trình vang lên sau lưng, mang theo sự lười biếng và trầm thấp thuộc về hắn.

Ta buông chổi trong tay xuống, lấy cây đánh lửa bên hông ra.

Xoạt…… Ngọn lửa bùng lên, xua tan bóng tối bốn phía.

“Bệ hạ, nô tỳ thân phận thấp hèn, nếu bị người khác nhìn thấy, sợ là sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ngài.”

Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh lui về phía sau, hắn không dây dưa, chỉ là hai mắt âm trầm đứng tại chỗ.

Qua thời gian rất lâu, hắn mới mở miệng lần nữa, trong giọng nói lộ vẻ trách cứ:
“Uyển Thanh, trẫm biết trong lòng nàng oán ta. Nhưng trẫm ở ngôi cửu ngũ chí tôn, không có khả năng lập nàng làm hoàng hậu. Mang nàng theo bên người, bao nhiêu người ngưỡng mộ không được, nàng phải biết thỏa mãn.”

Lâm Hạo Trình tiến lên kéo tay ta, thân mật đưa đầu tới gần cổ, dùng khóe môi ma sát.

“Uyển Thanh, trở lại bên cạnh trẫm đi, chúng ta vẫn giống như trước kia, nàng mài mực, ta viết chữ, cùng nhau ngâm thơ đối ẩm, ngắm hoa ngắm trăng, được không?”

Lời này nếu là lúc hắn mới vừa xưng đế nói, có lẽ ta sẽ mềm lòng. Nhưng hiện tại, ta chỉ muốn thoát khỏi hoàng cung làm cho người ta hít thở không thông này.

Khi bàn tay to không an phận kia thò vào quần áo, ta lạnh giọng mở miệng:
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đã cho phép nô tỳ xuất cung cầu phúc, sau này nô tỳ sẽ ở ngoài cung dâng hương cầu phúc cho ngài.”

“Nàng muốn rời khỏi trẫm!”

Lâm Hạo Trình đột nhiên bắt lấy cổ tay ta, trừng mắt, mắt hắn đỏ ngầu.

“Bệ hạ, nô tỳ đã đến tuổi xuất cung.”

“Trẫm sẽ không để cho nàng rời đi, nàng cho dù chết, cũng phải chết ở bên cạnh trẫm !”

Hắn dùng sức cắn khóe môi của ta, mùi máu tươi ở trong miệng lan tràn, ngược lại kích phát dục vọng khát máu của hắn.

Xoạt – – Hắn một tay kéo quần áo của ta ra, lộ ra cái yếm màu vàng nhạt bên trong.

“Mộc Uyển Thanh, nàng không phải muốn có danh phận sao? Được, trẫm đêm nay liền cho nàng!”

Lâm Hạo Trình đặt ta dưới người, khóe môi dính máu tươi, dùng sức gặm cắn bả vai ta.
Ta cố gắng chống cự nhưng vô ích.

Trong lúc tuyệt vọng, cửa phòng đột nhiên bị người ta một cước đá văng, một tiếng la sắc bén, cắt ngang chân trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.