Vì cứ ba mình, Úc Viên Viên xuyên sách thành bé gái ba tuổi rưỡi.
Ở trong sách, ba cô là một nhân vật phản diện tà ác, người anh đắc tội còn nhiều hơn số hạt cơm mà cô ăn, kết cục chết không toàn thây.
Vì thế cô cố gắng thay đổi cốt truyện, muốn ba trở thành người tốt.
Úc Viên Viên khóc thút thít: “Ba đừng làm chuyện xấu!”
Úc Cẩm Kiêu đang muốn dìm người xuống biển: “… Không phải, ba chỉ muốn đưa chú đi bơi thôi.”
Một tay Úc Viên Viên kéo phao bơi ra, một tay nắm lấy vạt áo anh: “Vậy Viên Viên và ba bơi cùng nhau!”
Úc Cẩm Kiêu: “…”
Vì không muốn cô có suy nghĩ lệch lạc, Úc Cẩm Kiêu cố gắng áp chế làm người tốt, nhưng mỗi ngày đều có đám cặn bã có ý xấu với cục cưng của anh.
“Úc tiên sinh, hôm nay trong nhà trẻ có hai đứa bé đánh nhau vì muốn kết hôn với tiểu thư nhà anh.”
“Úc tiên sinh, ảnh đế mới nổi hôm nay lặng lẽ dỗ tiểu thư gọi anh ta là ba.”
“Úc tiên sinh, Ái Đậu nổi tiếng toàn cầu muốn hẹn tiểu thư đi chơi.”
Úc Cẩm Kiêu nghĩ rằng mình nên phòng ngừa thừa còn hơn thiếu, vất vả lắm mới nuôi được cô con gái này, kết quả khi quay đầu lại: A! Có trộm!
Nhân vật phản diện hung ác tàn nhẫn, người người kính sợ kia đang vây quanh Úc Viên Viên, một bên cầm kẹo đường một bên dỗ: “Viên Viên, con đừng giận nhé?”