(Văn án)
“Chúc các ngươi tình chàng ý thiếp, ân ái trăm năm.”
Ta cởi bỏ mũ phượng, đội lên đầu mỹ thiếp của hắn, nghênh ngang rời đi.
Thuận tiện mang theo bộ diêu màu xanh ngọc nạm hồng kim châu, một đôi khuyên tai san hô đỏ, sáu chiếc vòng dương chi ngọc, một chiếc vòng tay bạch ngọc nạm vàng, một chiếc gương làm từ gỗ tử đàn khảm trăm viên ngọc.
Nếu như giường bạt bộ nhẹ hơn một chút, ta cũng sẽ không bỏ mặc nó ở lại phủ Thế tử.
Ân ái là chuyện của các ngươi.
Ta đây giàu.
Cảm ơn.
Ta tự ôm lấy chính mình.
Tốt nhất cũng đừng quá ân ái.
Ch/ó thật!
Quên cầm đôi hài nhỏ bằng sứ mất rồi!
Ta hận!