Giới thiệu truyện:
Cha ta nói rằng, nếu muốn kế thừa sơn trại, ta phải có một đứa con xuất sắc.
Ta nhắm đến Lục tú tài, người có dung mạo anh tuấn vô song.
Vào một đêm trời cao gió lớn, ta đã trói hắn và đưa về phòng:
“Lục tú tài, ta muốn có một đứa con…”
Miệng thì hắn bảo rằng như vậy thật nhục nhã, nhưng tay lại không hề từ chối.
Ta vội vàng che lại vạt áo đã bị giải khai, run rẩy hỏi ra nửa câu còn lại:
“Vậy ngươi có thể gọi ta một tiếng ‘nương’ được không?”
Sau đó, ta xoa lấy thắt lưng đau nhức, lợi dụng màn đêm bỏ trốn.
Nhưng hắn đã dẫn binh lính vây chặt lấy ta, ánh mắt đầy nguy hiểm:
“Nàng nghĩ có thể chạy đi đâu? Nương——”
“—— tử.”