Năm thứ ba sau khi ta kết hôn với nam phụ thâm tình, thì nữ chính gửi thư đến.
“Bành Niên ca ca, đã nhiều năm không gặp, huynh có khỏe không?”
Hắn viết thư hồi đáp, từng dòng chữ đều thấm đẫm sự ngọt ngào, hạnh phúc của đôi phu thê chúng ta.
Xoay đầu lại, hắn khẽ cười với bằng hữu: “Nếu không để nàng tin rằng ta đã buông bỏ, ta sợ cả đời này đều không thể thành thân.”
Ta vừa từ y quán trở về, trên tay còn cầm túi thảo dược dưỡng thai, chưa kịp báo tin vui cho hắn.
Liền nghe một người bằng hữu khác hỏi: “Vậy Tô Anh thì sao? Mấy năm nay ta thấy hai người ân ái mặn nồng, còn tưởng huynh thật lòng yêu nàng ấy.”
“À, nàng ư? Chỉ coi như một món đồ trang trí trong nhà mà thôi.”
Qua cánh cửa, ta có thể tưởng tượng khuôn mặt thanh tú của hắn lúc này sẽ hờ hững đến nhường nào.
Tiếng cười nói trong phòng vẫn tiếp tục vang lên.
Ta quay lưng, bước về phía con phố đông đúc.
Trên bảng thông báo, ta thấy triều đình đang chiêu mộ quân y.
Ta mắt đỏ hoe, hỏi: “Quan gia, chức quân y này, nữ nhân có thể đảm đương không?”
“Được chứ, được chứ, nương tử biết y thuật? Hãy đến đây ghi danh trước.”