1001 Cách Trở Nên Giàu Có

Chương 5


12.

“Mạnh Tĩnh, xin lỗi nhé…”

Khương Tư Tư thấy hơi áy náy.

Cô ấy nói: “Ôn Tâm toàn nhắm vào tớ, lần này để cậu bị liên lụy rồi.”

Tôi cười nói: “Không sao, hiểu lầm đã được giải quyết rồi mà. Ôn Tâm không đạt được mục đích của cậu ta, ngược lại còn tự chuốc họa vào thân. Tớ tin rằng sau chuyện này, dù cô ta có làm trò gì thì cũng vô ích thôi, mọi người đều biết bộ mặt thật của cô ta rồi, sẽ không tin lời bịa đặt của cô ta nữa.”

“Đều là nhờ cậu đã đăng đoạn video đó lên. Nói thật, cậu chính là khắc tinh của Ôn Tâm đấy.”

Khương Tư Tư thân thiết ôm lấy cánh tay tôi:

“Đồng thời cũng là may mắn của tớ.”

Tôi hỏi: “Bây giờ cậu thực sự không còn hứng thú gì với Châu Lễ nữa à?”

Khương Tư Tư gật đầu: “Bây giờ nhớ lại những hành vi của Châu Lễ tớ chỉ thấy buồn nôn thôi. Tớ không hiểu nổi sao trước đây bản thân lại thấy Châu Lễ tốt đẹp, vứt hết liêm sỉ bám riết anh ta nữa chứ!”

Có lẽ là do ảnh hưởng của cốt truyện.

Nói rồi, Khương Tư Tư lại đưa cho tôi thêm một tấm thẻ ngân hàng:

“Mạnh Tĩnh, cậu cầm lấy tấm thẻ này đi. Bây giờ tớ đã hiểu ra một điều, tiêu tiền cho đàn ông thì trọn đời xui xẻo. Tiêu tiền cho chị em tốt thì may mắn cả đời.”

Định luật bảo toàn năng lượng lại xuất hiện rồi.

Để ăn mừng việc bản thân đã thoát khỏi tình yêu mù quáng, cũng để cảm ơn những người bạn cùng phòng khác đã kiên quyết đứng về phía mình nên Khương Tư Tư đã mời chúng tôi đi ăn ở một nhà hàng đồ Âu rất nổi tiếng gần đó.

Lúc ra ngoài, chúng tôi nghe thấy có vài bạn học vẫn còn đang bàn tán.

Số tiền Ôn Tâm giấu sau hộp cứu hỏa đã không cánh mà bay. Lần này, cô ta khóc đau thấu ruột thấu gan.

“Đáng đời, ai bảo cô ta giấu tiền ở đó!”

“Đúng vậy, trộm gà không được còn mất nắm gạo.”

“Gọi là gì nhỉ, trời cao có mắt?”

Số tiền đó của Ôn Tâm là do tôi lấy.

Đã muốn hãm hại chúng tôi thì cũng phải làm cho nó thực tế đi chứ.

Tôi cũng không tiêu số tiền đó cho mình mà đem quyên góp, xem như là tích đức giùm cô ta.

13.
Sau chuyện đó, Ôn Tâm đã chuyển ra khỏi phòng ký túc xá của chúng tôi. Cô ta chuyển đến phòng bên cạnh, vừa lúc bên đó còn một giường trống. Mọi người ở phòng ký túc xá đó đều than xui xẻo.

Ôn Tâm không còn được mọi người yêu mến như trong sách nữa, cô ta đã trở thành người bị cô lập.

Đội ngũ luật sư của nhà họ Khương quả nhiên không phải dạng vừa.

Qua tay họ, hành vi vu khống của Ôn Tâm và Châu Lễ đối với tôi và Khương Tư Tư đã được xác định. Nam nữ chính đã phải công khai viết một bức thư tay dài tám trăm chữ đăng lên tài khoản mạng xã hội, xin lỗi cũng như bồi thường tổn thất tinh thần cho bọn tôi.

Hai người này cũng trở thành người nổi tiếng trong trường, đi đến đâu thì bị mọi người chỉ trỏ đến đó.

Tôi tưởng rằng sau chuyện này, Khương Tư Tư sẽ không còn liên lạc với nam nữ chính nữa.

Nhưng không ngờ mặt Châu Lễ lại dày như vậy. Khương Tư Tư không đi tìm anh ta, anh ta lại chủ động tìm cô ấy.

14.
Hôm đó, tôi với Khương Tư Tư đang ăn cơm ở căng tin.

Châu Lễ bỗng nhiên từ đâu chui ra, giọng điệu vẫn có phần kiêu ngạo:

“Khương Tư Tư, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Khương Tư Tư lườm anh ta:

“Chúng ta không có gì để nói cả. Cút khỏi mắt tôi ngay, nhìn thấy anh là tôi hết muốn ăn luôn.”

“Cô…” Không ngờ, Châu Lễ lại nhịn rồi nói tiếp:

“Khương Tư Tư, lần này em thắng rồi.”

Anh ta dùng giọng như bố thí, nói: “Tôi đồng ý hẹn hò với em, chỉ cần em giúp tôi vượt qua khó khăn hiện tại.”

Hóa ra, không còn số tiền Khương Tư Tư chu cấp, Châu Lễ không trả được nợ cờ bạc của bố, cũng không trả được viện phí của bà, cuộc sống dạo gần đây của thằng cha này rất túng quẫn.

Nên anh ta mới phá lệ tìm đến Khương Tư Tư – cái máy rút tiền chạy bằng cơm này.

Khương Tư Tư cạn cả lời: “Anh bị điên à? Hẹn hò á? Anh xứng sao?”

“Khương Tư Tư, dạo trước em dùng mọi cách chèn ép tôi, cũng không chịu buông tha tôi, chẳng phải là do còn để ý đến tôi, muốn tôi cúi đầu trước sao?”

Châu Lễ hơi nhíu mày: “Tôi đã chủ động đến tìm em rồi, em còn muốn thế nào nữa?”

Khương Tư Tư không chút nể nang: “Tôi muốn anh cút khỏi thế giới của tôi!”

“Em nghiêm túc chứ?”

Châu Lễ mất kiên nhẫn, nói: “Khương Tư Tư, em làm giá cũng phải có chừng mực thôi. Đừng chọc giận tôi, nếu không tôi đừng hòng tôi bố thí cho em một ánh nhìn nào nữa!”

“Tất nhiên là tôi nghiêm túc. Anh tức giận thì cứ tức giận đi rồi cút nhanh giùm. Quen biết anh đúng là điều xui xẻo nhất đời tôi.”

Châu Lễ rất sĩ diện. Khương Tư Tư đã nói những lời khó nghe như vậy, anh ta cũng không thể ở lại được nữa, anh ta chỉ buông một câu “cô đừng hối hận”, rồi quay người bỏ đi.

Gặp Châu Lễ, Khương Tư Tư mất hết hứng ăn.

Cô ấy liên tục than xui xẻo, hôm nay nên xem lịch trước khi ra ngoài mới phải.

Đúng là nên xem lịch trước.

Chứ còn gì nữa, cô ấy vừa đến cửa phòng ký túc xá đã thấy Ôn Tâm đang đứng đợi.

“Tư Tư, tôi bằng lòng nhường anh Châu Lễ cho cậu, chỉ cần cậu chịu ra tay giúp anh Châu Lễ vượt qua khó khăn lần này.”

Ôn Tâm ra vẻ vì Châu Lễ mà chấp nhận chịu thiệt thòi.

“Không không không, hai người là trời sinh một cặp, nên ở bên nhau cho bền vào, đừng để Châu Lễ đến làm hại tôi nữa.”

Giờ Khương Tư Tư muốn tránh bọn họ còn hơn tránh tà.

“Tôi đã bằng lòng dâng anh Châu Lễ cho cậu rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”

Ôn Tâm rất ấm ức.

Khương Tư Tư cực kì bất lực:

“Hai người bị úng não à, nghĩ Châu Lễ là đồng nhân dân tệ nên được mọi người yêu thích hay sao? Trong mắt tôi, anh ta chính là rác rưởi, mà tôi thì không phải là nhà máy tái chế rác, cái gì cũng nhận.”

Ôn Tâm sửng sốt: “Cậu thực sự không thích anh Châu Lễ nữa sao?”

Khương Tư Tư nghiêm túc gật đầu: “Cho nên đừng đến làm phiền tôi nữa!”

Trong ánh mắt sửng sốt của Ôn Tâm, Khương Tư Tư đóng cửa lại.

Khương Tư Tư không ngờ rằng, cô ấy đã nói thẳng như vậy rồi mà Châu Lễ và Ôn Tâm vẫn chưa chịu từ bỏ.

15.
Công ty của Trì Sở chẳng mấy chốc đã có lãi.

Cuối năm, tôi nhận được một khoản hoa hồng lớn.

Tôi hiểu, chỉ cần có cổ phần công ty của Trì Sở, đời này tôi không cần lo cái ăn cái mặc nữa.

Cuộc sống của tôi có thể thuận lợi như vậy, đều là nhờ công của Khương Tư Tư.

Vì thế tôi đã mời Khương Tư Tư đi ăn một bữa, bỏ ra thêm một khoản lớn mua tặng cô ấy chiếc túi mà cô ấy thích.

Khương Tư Tư xót tiền thay tôi: “Cậu đó, mời tớ đi ăn là được rồi, sao còn lãng phí tiền mua túi cho tớ làm gì!”

Tôi cười nói: “Vì cậu xứng đáng.”

Sống chung với Khương Tư Tư lâu như vậy, tôi xem cô ấy là bạn tốt từ đời nào rồi.

Bạn bè thì tất nhiên không thể để một mình cô ấy cho đi.

Bữa cơm này, tôi và Khương Tư Tư ăn rất vui vẻ.

Cho đến lúc chúng tôi đi bộ trở về trường, bỗng xuất hiện mấy tên côn đồ từng bước ép sát chúng tôi.

Chúng chưa kịp ra tay với chúng tôi thì vệ sĩ nhà họ Khương đang ngấm ngầm đi theo đã khống chế cả lũ.

Với những gia đình quyền quý như nhà họ Khương, bố mẹ thường lo lắng con cái bị bắt cóc nên mỗi lần ra ngoài đều có vệ sĩ đi theo.

Mấy tên côn đồ đó thấy tình hình không ổn, đâu ngờ tới đá phải tấm sắt.

Chưa kịp để vệ sĩ hỏi, chúng đã khai hết ra, chỉ đích danh Châu Lễ bảo chúng làm vậy.

Châu Lễ nói chúng chỉ cần dọa Khương Tư Tư là được.

Một lát nữa anh ta sẽ đến diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Hồi đó Khương Tư Tư yêu Châu Lễ say đắm là vì lúc cô ấy suýt bị xe đâm, Châu Lễ đã kịp thời kéo cô ấy thoát chết trong gang tất.

Châu Lễ có vẻ muốn dùng lại chiêu cũ, khiến Khương Tư Tư một lần nữa yêu anh ta.

Như vậy thì Khương Tư Tư sẽ lại như trước, chủ động đưa tiền cho anh ta tiêu.

Muốn đạt được mục đích à?

Nằm mơ đi con trai!

“Phi phi phi, anh hùng cái nỗi gì, rõ ràng là đồ chó!”

Khương Tư Tư thấy Châu Lễ và Ôn Tâm ở đằng xa thì liền căn dặn mấy người vệ sĩ:

“Đánh bọn họ một trận nhừ tử cho tôi, xem bọn họ còn dám bày mưu tính kế với tôi nữa không.”

“Không thành vấn đề!”

Châu Lễ và Ôn Tâm đã phải một chịu nỗi nhục lớn trước mặt Khương Tư Tư.

Bọn họ cũng không dám vác mặt đi tính sổ với Khương Tư Tư.

Một là do họ đuối lý, hai là đánh có lại đâu mà đi.

Có lẽ họ đã hiểu rằng giờ đây họ sẽ không còn kiếm chát được miếng hời nào từ Khương Tư Tư nên Châu Lễ với Ôn Tâm không còn mặt dày đến tìm cô ấy nữa.

Một năm sau, chúng tôi mới hay tin về anh ta.

16.
Dưới ảnh hưởng của người cha nghiện cờ bạc, cuối cùng Châu Lễ cũng rơi vào con đường cờ bạc trực tuyến.

Lúc đầu, anh ta thắng được không ít tiền. Từ trên trời rơi xuống món hời ngon như vậy, anh ta kéo cả cô thanh mai Ôn Tâm vào luôn.

Sau đó, Châu Lễ lại tiếp tục đánh bạc, nhưng thua hết lần này đến lần khác. Cuối cùng cả hai đều rơi vào cảnh nợ nần chồng chất.

Vì trốn tránh bọn đòi nợ, hai người họ thậm chí còn bỏ luôn việc học.

Trong khoảng thời gian này, Châu Lễ có mặt dày gọi điện cho Khương Tư Tư, hỏi cô ấy có thể cho anh ta mượn ít tiền không.

Khương Tư Tư không trả lời mà chặn anh ta luôn.

Sau đó, Khương Tư Tư lại nhận được tin nhắn của Ôn Tâm.

【Tôi và anh Châu Lễ đã tìm được cách làm giàu, bọn tôi sắp ra nước ngoài khởi nghiệp rồi.】

【Cô cứ chờ mà xem. Đến lúc bọn tôi khởi nghiệp thành công, sẽ từ từ chà đạp cái đám lúc trước đã từng chẳng coi bọn tôi ra gì như cô.】

Khương Tư Tư cạn lời.

Cô ấy đã từ giã quá khứ, tại sao Châu Lễ và Ôn Tâm vẫn còn cắn dai mãi không tha vậy?

Lúc đầu, tôi còn lo lắng Châu Lễ khởi nghiệp thành công giống như trong tiểu thuyết, làm công ty nhà họ Khương phá sản, khiến gia đình cô ấy tan cửa nát nhà.

Sau đó, tôi nghe nói nơi Châu Lễ và Ôn Tâm đến là Myanmar, tự dưng tôi lại an tâm đến lạ.

17.
Năm năm sau, Trì Sở đã trở thành ông trùm thương mại.

Vì trước kia cùng Khương Tư Tư đầu tư vào công ty của anh ấy, nên giờ đây tôi cũng trở thành một một cô chủ giàu có, không lo cái ăn cái mặc.

Còn Khương Tư Tư, sau khi tránh xa nam nữ chính trong sách, cuộc sống của cô ấy rất thoải mái.

Mới hôm kia, cô ấy còn hẹn tôi ra nước ngoài nghỉ dưỡng.

Tôi đã vui vẻ đồng ý.

Cả hai chúng tôi đều có được tương lai tốt đẹp.

HẾT.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.