1.
Một giờ trước khi xuyên qua, tôi còn đang đọc cuốn tiểu thuyết này, cuốn sách mà tác giả đã ngừng viết cả năm trời.
Mở đầu truyện, nữ chính phát hiện bạn thân đại gia của mình chết thảm trên giường, cô ấy khóc lóc chạy đi báo cảnh sát, nhưng khi quay lại, thi thể bạn thân đã biến mất một cách kỳ lạ.
Để điều tra sự thật, nữ chính quen được nam chính, một thám tử tư, vậy là cả hai vừa điều tra vừa dần yêu nhau.
Nhưng tác giả chưa kịp tiết lộ danh tính hung thủ thì đã dừng lại với lý do chia tay bạn trai, mất cảm hứng viết tiếp.
Rồi sau đó, tôi liền xuyên vào trở thành người bạn thân sắp sửa trở thành xác chết này.
Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh. Dù sao tôi cũng là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc từ trường đại học hàng đầu.
Hiện tại, tôi đang ở trong biệt thự nghỉ dưỡng mà cha của chủ thân xác này đã mua cho cô ta.
Nơi này nằm giữa khu rừng sâu cách trung tâm thành phố năm trăm cây số, chung quanh trong vòng một cây số căn bản không có người, diện tích khoảng ba trăm mét vuông, còncó một cái tầng hầm đáng chết.
Trong truyện không miêu tả rõ kẻ sát nhân ẩn nấp ở đâu, chỉ biết là hắn ở một góc nào đó trong biệt thự.
Giờ tôi còn hai tiếng để tự cứu mình.
Đầu tiên, tôi cúi xuống nhìn dưới gầm giường.
Tốt, không có ai.
Nhưng lại có một đôi dép lê màu đỏ.
Đôi dép này bị nhét dưới gầm giường, mũi dép đặt lệch nhau khiến tôi nổi da gà.
Tôi rón rén bước xuống giường, liếc nhìn thoáng qua gương, thấy khuôn mặt mình hiện lên trong đó.
Không ngờ một nhân vật quần chúng không được miêu tả gì lại có thể xinh đẹp đến vậy.
Nhưng tôi không kịp cảm thán về nhan sắc của mình mà nhìn thẳng vào tủ quần áo.
Bởi vì khe hở của tủ lộ ra một mảnh vải đen.
Tim tôi đập mạnh, tôi liếm đôi môi khô khốc vì sợ hãi, rồi mở tủ quần áo ra.
May mà chỉ là một chiếc áo khoác bình thường.
Nhưng đây là một chiếc áo khoác nam, kiểu dáng khá trẻ trung, chắc chắn không phải của cha nguyên chủ thân xác này.
Mà trong tiểu thuyết cũng không nhắc gì về mối quan hệ tình cảm của chủ thân xác này.
Nhưng với nhan sắc và sự giàu có như vậy, cô ta có bạn trai cũng không phải là chuyện lạ.
Chiếc áo khoác có mùi gỗ nhẹ, rất đặc biệt.
Tôi quay người, đi về phía phòng tắm trong phòng.
Phòng tắm rất rộng, lớn hơn cả phòng ngủ tôi từng ở trước đây, trên bồn rửa còn có bàn chải đánh răng và cốc đôi.
Nguyên chủ này quả nhiên có bạn trai.
Tôi kiểm tra mọi nơi trong phòng có thể giấu người, không thấy hung thủ đâu cả.
Nhanh chóng khóa cửa phòng lại, tôi bắt đầu tìm điện thoại của nguyên chủ.
Lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Tôi giật nảy mình, âm thanh phát ra từ dưới gầm giường.
Tôi không thể không nằm xuống, lại thấy đôi dép lê đỏ đó.
Lúc này, điện thoại đang nằm trong một chiếc dép.
2.
Tôi thò tay vào lấy điện thoại ra.
Không hiểu sao nguyên chủ lại nghĩ đến việc nhét điện thoại vào dép, thật sự rất rùng rợn.
Do đôi dép nằm ở giữa gầm giường nên dù tôi nằm hẳn xuống vẫn hơi khó lấy.
Tay chống xuống sàn, tay kia với điện thoại, mất vài phút tôi mới lôi nó ra được.
Lấy được điện thoại rồi, tôi lại gặp rắc rối, vì tiểu thuyết không viết mật mã mở khóa là gì.
Tôi thử một vài lần, nhưng không đúng.
Rồi tôi cố thử gọi cảnh sát, nhưng nhận ra điện thoại này lại không có thẻ SIM.
Có lẽ thẻ SIM đã bị ai đó lấy đi.
Tôi tự nhủ phải bình tĩnh, đặt điện thoại lên một góc giường, cố nhớ lại cốt truyện.
Thực ra đây không phải là truyện kinh dị, ngược lại, nó rất “màu sắc”, ai cũng hiểu ý rồi đấy.
Nhiều người đọc truyện vì muốn xem những cảnh nóng bỏng giữa nam nữ chính, đến mức quên hẳn nhân vật bạn thân công cụ này đã chết ra sao.
Có lẽ tác giả viết đến đây thì cũng đi xa khỏi chủ đề, nữ chính sau đó thậm chí quên luôn cô bạn chết thảm này.
Tôi từng nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài, nhưng tiếng động khi chạy chắc chắn sẽ khiến kẻ giết người trong biệt thự phát hiện.
Cơ thể này mảnh mai, không chút cơ bắp, trong khi tôi trước kia là cô nàng cao một mét bảy tám, khỏe như vâm.
Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn xuống. Dù không quá cao, nhưng nếu nhảy xuống vẫn có khả năng gãy xương.
Điều khiến tôi ngán ngẩm nhất là nguyên chủ này có suy nghĩ quá đặc biệt, cô ta lại làm một cái hồ cá sấu lớn dưới kia.
Có hai con cá sấu đang lười biếng phơi nắng, nhưng ánh mắt chúng rất nhanh chóng bám chặt vào tôi.
Tôi thở dài, quay đầu lại, ngay trong nháy mắt này, cả người tôi đều lạnh buốt.
Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu.
Điện thoại tôi vừa đặt trên giường biến mất rồi.
Hơi thở tôi trở nên gấp gáp, lúc này tôi không thể giữ bình tĩnh nữa.
Trong phòng này có người khác!
Hắn lấy điện thoại của tôi!
Rõ ràng trước đó tôi đã kiểm tra mọi ngóc ngách có thể giấu người!
Chẳng lẽ còn nơi nào tôi bỏ sót?
Tôi hít sâu mấy hơi, trong phòng không có thứ gì có thể làm vũ khí.
Thứ duy nhất tôi có thể dùng là nhíp gắn mi giả mà tôi thấy trên bồn rửa mặt.
Ai đã từng gắn mi giả đều biết, có loại nhíp dùng để gắn mi rất sắc nhọn, hơn cả nhíp thông thường.
Tôi lập tức chạy vào phòng tắm, cầm lấy chiếc nhíp nhỏ, siết chặt trong tay.
Hình ảnh phản chiếu trong gương là gương mặt đầy vẻ sợ hãi của tôi.
Có lẽ tôi cũng không ngờ rằng sẽ có ngày mình phải dùng một chiếc nhíp gắn mi dài năm centimet để làm vũ khí.
Khi chắc chắn rằng trong phòng có người, tôi lập tức chạy ra cửa, mở khóa và lao ra ngoài, rồi khóa cửa lại. Thở hổn hển, tôi chạy đến cửa lớn ở tầng một.
Nhìn thấy trên ổ khóa treo đến bốn chiếc khóa to, tôi không kìm được mà thốt lên, “Chết tiệt!”
Tôi, một sinh viên tốt nghiệp trường 985 danh giá, giờ đây lại là một cô gái xinh đẹp yếu đuối cao 1m6, bị nhốt ngay trong biệt thự của chính mình.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng trên lầu mở ra.
3.
Một người đàn ông cao lớn, để trần phần thân trên, bước ra từ một phòng trên lầu hai. Chúng tôi nhìn nhau vài giây, sau đó tôi hét lên một tiếng kinh hoàng.
Người đàn ông nhíu mày, khó chịu nhìn tôi, “Lâm Khả, em bị gì mà hét lên vậy?”
Tiếng hét mắc kẹt trong cổ họng tôi, “Anh là ai?”
“Lâm Khả, đầu óc em có bệnh à? Buổi chiều hai chúng ta còn ngủ một giấc, giờ lại hỏi anh là ai?” Anh ta tức đến bật cười.
Lúc này tôi mới nhận ra, người đàn ông trên lầu có lẽ là bạn trai của chủ nhân thân xác này.
Trong truyện không hề nhắc đến bất cứ điều gì về bạn trai của nguyên chủ, nên tôi cũng không thể xác định anh ta có thực sự là bạn trai cô ấy hay không.
“Sao anh không lên tiếng?” Tôi nghi hoặc nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt.
Anh ta trợn mắt, “Lâm Khả, em đang đùa với anh sao? Anh nói là anh đang ở phòng bên cạnh tập thể hình, bảo em đừng làm phiền mà.”
Ngay cả khi đứng dưới tầng một, tôi cũng có thể thấy mồ hôi đổ xuống từ thân hình cường tráng của anh ta.
“Điện thoại của em là anh lấy đi à? Và cả thẻ SIM nữa,” tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh ta thở dài một hơi, ngữ khí cũng nhẹ nhàng đi, tay đè lên huyệt thái dương, mười phần bắt đắc dĩ nói, “Khả Khả, đừng giận dỗi nữa được không? Chẳng qua là anh quên sinh nhật em thôi, đâu cần phải hỏi anh mấy câu kỳ quặc như vậy.”
“Điện thoại của em với thẻ SIM anh chưa động vào. Nào, đi thay đồ đi, anh dẫn em ra ngoài ăn.” Anh ta lấy khăn lau mồ hôi trên người.
Nếu người đàn ông này thật sự là bạn trai của tôi, thì hung thủ vẫn còn ẩn nấp đâu đó trong biệt thự.
Nhưng theo cốt truyện, khi nữ chính phát hiện ra xác của tôi, không có đoạn nào nói đến việc tìm thấy xác bạn trai.
Giờ có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất là anh ta chẳng phải bạn trai của tôi, mà chính là hung thủ.
Khả năng thứ hai, hung thủ đã giấu xác bạn trai đi rồi.
Ánh mắt tôi dừng lại trên cơ bắp cuồn cuộn và chiều cao tầm một mét tám của anh ta. Tôi mong đó là khả năng thứ hai hơn.
Nếu anh ta là hung thủ, chắc chắn tôi không đấu lại được.
“Khả Khả, sao em còn đứng đó?” anh ta ngờ vực nhìn tôi.
“Bốn cái khóa ở cửa chính này là anh lắp vào à?” tôi hỏi.
Anh ta nhìn về phía cửa chính, “Chết tiệt!”
Anh ta lao xuống cầu thang, “Lâm Khả, em bị gì vậy? Chẳng phải chỉ là anh đi hộp đêm một tối sao, em đâu cần nhốt anh ở đây?”
Nói rồi, anh ta thử mở mấy chiếc khóa nhưng không có kết quả.
Anh ta quay lại, ánh mắt giận dữ, “Lâm Khả, em bình thường đã thích kiểm soát anh rồi, hôm đó anh còn mở video cho em xem, gọi điện suốt với em. Em không tin anh, giờ còn nhốt anh ở đây, em có bệnh à?”
“Đưa chìa khóa cho anh, anh phải ra ngoài.” Anh ta nén giận nói.
Tôi nhún vai, cười khẽ, “Xin lỗi, tôi thực sự không có chìa khóa, mà cái khóa này cũng không phải tôi treo lên.”
Anh ta nhìn tôi nghi ngờ, nhỏ giọng mắng chửi một tiếng, “Chết tiệt! Biết thế hôm qua tôi đã không xem phim kinh dị rồi!”
Anh ta sợ hãi nhìn tôi, trông có vẻ còn sợ hơn cả tôi, “Khả Khả, có phải biệt thự này bị sát nhân đột nhập rồi không?”
Tôi rất tiếc nuối nói cho hắn biết, “Đúng vậy.”
Năm phút sau, tôi và người đàn ông tên Hứa Mạc ngồi trên ghế sô pha, mỗi người cầm một con dao lớn.
Hứa Mạc căng thẳng nhìn xung quanh.
Năm phút trước, chúng tôi cố dùng điện thoại của anh ta để gọi cảnh sát.
Nhưng điều kinh khủng hơn là, thẻ SIM trong điện thoại của Hứa Mạc cũng đã bị lấy mất.
Khả năng cao là ai đó đã lấy thẻ khi Hứa Mạc và nguyên chủ đang bận ở cùng nhau buổi chiều.