3. Người Bạn Thân Mất Tích

Chương 3


Bây giờ, tôi có thể chắc chắn rằng, tên hung thủ đang trốn đâu đó, chính hắn đã di chuyển cái xác đi.

Nhưng làm sao hắn có thể dời cái xác nhanh như vậy?

Trừ phi, có một khả năng…

Đó không phải là một cái xác thật.

Mà là một người sống.

Hồi tôi học đại học, có một chuyên gia trang điểm trong lớp nghệ thuật, người có thể tạo hiệu ứng đặc biệt với các vết thương như tay đứt, đầu lìa.

Lúc đó ánh sáng mờ mịt, chúng tôi không kiểm tra kỹ cái xác.

Tôi đã vội tin đó là người chết.

Nhưng rất có thể hắn chính là hung thủ!

Hung thủ hoặc đã chạy thoát khỏi tầng hầm bằng một lối khác, hoặc vẫn đang trốn ở đây.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán tôi, bỗng nhiên, tôi nhìn thấy thứ gì đó trong đôi giày đỏ của người giấy.

Nén cảm giác ghê tởm, tôi thò tay lấy ra.

Đó là một chiếc thẻ SIM.

Có vẻ là của một trong hai chiếc điện thoại của tôi hoặc Hứa Mạc.

Tôi bỏ thẻ vào túi rồi bắt đầu tìm kiếm lối ra khác.

Chẳng bao lâu, tôi tìm thấy một lỗ thông gió.

Tôi nằm xuống bên lỗ thông gió, nhìn ra ngoài, thấy sảnh lớn của biệt thự.

Tôi dùng sức đẩy tấm chắn lỗ thông gió, đẩy hai lần thì cuối cùng cũng mở được.

Tôi hít sâu, cơ thể nhỏ nhắn giúp tôi chui lọt qua lỗ thông gió.

Bỗng nhiên, “tách” một cái.

Cảm giác như có thứ gì đó nhỏ lên cổ tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn.

Là thi thể của Hứa Mạc, treo lơ lửng phía trên, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào tôi.

07.

Tôi nhìn thi thể của Hứa Mạc trong một phút, cuối cùng cũng tự trấn tĩnh lại được.

Lúc này, tôi chỉ muốn có một điếu thuốc để xoa dịu cảm giác căng thẳng này.

Trong truyện không hề viết về việc tìm thấy thi thể của Hứa Mạc, ở biệt thự này, người chết duy nhất được nhắc tới chỉ có nguyên chủ.

Tôi lục túi của Hứa Mạc, phát hiện ra điện thoại của mình.

Điều đó có nghĩa là, ngay từ đầu, Hứa Mạc đã nói dối tôi.

Hắn chính là người đã giấu điện thoại của tôi.

Thậm chí, Hứa Mạc có thể không phải bạn trai tôi.

Tôi điềm tĩnh lắp thẻ SIM vào điện thoại, nó nhanh chóng khởi động.

Cũng may là còn đến 50% pin.

Tôi mở album ảnh, muốn xác nhận lại thân phận của Hứa Mạc.

Trong album, tấm ảnh đầu tiên là ảnh chụp chung của tôi và Hứa Mạc, cả hai ôm nhau thân mật, nhìn có vẻ rất ngọt ngào.

Có vẻ Hứa Mạc không nói dối về việc là bạn trai tôi.

Ngoài ảnh chụp chung với Hứa Mạc, còn có ảnh chụp cùng một người đàn ông trung niên trông nho nhã và một cô gái trẻ xinh đẹp.

Người đàn ông trung niên đeo chiếc đồng hồ giống hệt với cỗ thi thể không đầu kia đeo.

Giờ tôi suy luận rằng, cái xác không đầu đó chỉ là ngụy trang của hung thủ.

Việc hắn có thể lấy được chiếc đồng hồ của cha nguyên chủ cho thấy, rất có thể cha của nguyên chủ đã gặp chuyện.

Cô gái xinh đẹp có lẽ là bạn thân của nguyên chủ và cũng là nữ chính trong truyện, người mềm mỏng, dễ dụ.

Ngoài ra, album còn đầy các bức ảnh tự chụp và ảnh phong cảnh.

Tôi mở WeChat của nguyên chủ

Phát hiện nữ chính nhắn rằng cô ấy đã bắt taxi đến đây.

Còn 45 phút nữa là đến thời điểm tôi bị giết chết.

Nhưng may mắn là tôi đã có điện thoại để liên lạc với thế giới bên ngoài, nên lập tức chọn gọi cảnh sát.

“Xin lỗi, số quý khách gọi hiện không có thực.”

Giọng nữ máy móc vang lên như một cú đánh trời giáng.

110 là số không có thực?

Gặp quỷ rồi.

Có lẽ trong cuốn tiểu thuyết này, số gọi cảnh sát không phải là 110?

Tôi thử tìm số gọi cảnh sát, nhưng mọi trang kết quả hoặc không liên quan, hoặc báo lỗi 404.

Sau một vài giây suy nghĩ, tôi hiểu đây là cách thế giới truyện này sửa bug.

Nói đơn giản, tôi giống như một virus xâm nhập vào thế giới này, và để truyện tiếp diễn theo cốt truyện, tôi nhất định phải bị tiêu diệt.

Cái chết của tôi chính là khởi đầu để nam nữ chính nhận ra nhau.

Cuốn truyện không cho phép tôi gọi cảnh sát, vì vậy, người duy nhất tôi có thể dựa vào lúc này, là chính mình.

Chỉ còn lại 45 phút, với tôi mà nói đây vừa là hiểm họa, vừa là cơ hội.

Hung thủ phải theo cốt truyện mà tìm ra tôi trong 45 phút tới. Nếu tôi không chết đúng thời điểm, tôi sẽ trở thành một loại “bug.”

Vậy nên giờ tôi chỉ cần đặt bẫy, tìm chỗ trốn, và chờ hắn đến.

Tôi mang hết dao bếp trong nhà bếp ra ngoài.

Rồi dùng đường, đầu diêm đã nghiền nát, và vài viên pin, tạo thành một quả bom tự chế đơn giản.

Làm xong mọi thứ, tôi quay lại phòng, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên điện thoại, còn 35 phút nữa.

Chắc chắn hung thủ đã bắt đầu sốt ruột.

Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng bước chân ngoài cầu thang.

Tiếng bước chân đặc biệt, đó là tiếng giày cao gót.

Có lẽ hung thủ là nữ?

Điều này rõ ràng làm giảm đáng kể sự chênh lệch sức mạnh giữa tôi và hung thủ.

Tôi liếm đôi môi khô nẻ, mắt dán chặt vào cửa.

Bước chân dừng lại ngay trước cửa.

Ở góc khuất gần cửa, tôi đã đặt sẵn một quả bom tự chế.

Chỉ cần hung thủ mở cửa, chắc chắn sẽ kích nổ.

Cánh cửa khẽ bị đẩy xuống, nhưng tiếc thay, hung thủ chỉ thử chạm nhẹ rồi dừng lại.

Ngoài cửa yên lặng đến đáng sợ, tôi nín thở, nằm xuống, nhìn qua khe cửa.

Tôi thấy một đôi giày cao gót đỏ, gót giày cao lênh khênh, mu bàn chân nhợt nhạt nổi gân xanh.

08

Trong khoảnh khắc đó, từng lỗ chân lông trên người tôi đều toát ra sự lạnh lẽo.

Tôi cắn chặt môi đến đau đớn, khi cảm nhận được vị máu tanh, tôi mới dần bình tĩnh lại.

“Ngươi là ai? Tại sao muốn giết ta?” Tôi hỏi hung thủ ngoài cửa.

Bên ngoài vẫn lặng thinh, không ai trả lời.

Đột nhiên, một mẩu giấy được nhét qua khe cửa.

Trên đó là một dòng chữ đỏ lòm thấm đẫm:

“Lâm Khả, ngươi không phải thật.”

Lại một câu nói tương tự, nhưng lần này lại bằng nét chữ của chính tôi!

Tôi hít sâu một hơi, giật mạnh cửa ra.

Ngoài kia trống rỗng, chỉ còn lại một đôi giày cao gót đỏ.

Sắc mặt tôi âm trầm nhìn quanh một lượt, những móng tay được sơn kỹ lưỡng của nguyên chủ cắm sâu vào lòng bàn tay.

Tôi bắt đầu nghi ngờ, liệu đây có phải một câu chuyện huyền bí không.

Dù gì đi nữa, một con người bình thường không thể biến mất trong vài giây ngắn ngủi.

Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại, còn lại 25 phút nữa là đến thời điểm tôi bị giết.

Nhưng giờ có một vấn đề lớn: có lẽ ngay từ đầu tôi đã phán đoán sai hướng.

Tôi luôn cho rằng hung thủ trốn trong bóng tối là một con người, nhưng có thể hắn thậm chí không phải là người.

Nếu kẻ đó không phải là sinh vật dựa trên carbon, thì kết cục của tôi chỉ có thể là bị giết chết.

Thực ra tôi không sợ bị giết, mà sợ rằng sau khi chết, tôi không thể quay về thế giới của mình.

Chết theo cách này thì thật khủng khiếp, dù trước đây tôi là một nữ cường, tôi cũng sợ đau.

Hiện giờ tôi đã có hai mẩu giấy, cả hai đều bằng chữ viết của mình, nhắc tôi đừng tin bất kỳ ai.

Đôi chân đứng ngoài cửa lúc nãy, tôi chắc chắn đó là chân của phụ nữ.

Đôi giày cao gót ấy size 37, đúng cỡ của tôi, và không có người đàn ông nào có bàn chân nhỏ như vậy.

Nhưng trước đó, cái xác không đầu lại là của một người đàn ông.

Điều đó có nghĩa là biệt thự này đang có hai người, hoặc hai sinh vật không phải người.

Đôi giày cao gót đỏ, đôi dép đỏ, và đôi giày da đỏ rốt cuộc có liên quan gì đến nhau?

Khi tôi đang rối bời, điện thoại bỗng rung lên hai cái.

Tôi mở lên và thấy một tin nhắn từ số lạ.

“Lâm Khả, tôi đã có kết quả cuộc điều tra mà cô yêu cầu, chuyện này rất gấp. Cô đang ở đâu?”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Tôi đang ở biệt thự nhà mình.”

Tin nhắn ngay lập tức phản hồi: “Trời ơi, Lâm Khả, cô phải rời khỏi biệt thự ngay lập tức!”

“Tôi không thể ra ngoài, biệt thự bị khóa ba lớp, cửa sổ cũng bị hàn kín, tôi không đi được.”

“…Lâm Khả, tha lỗi cho tôi, tôi không thể gọi cảnh sát, nhưng chỉ có thể chúc cô may mắn. Tôi sẽ kể hết cho cô những gì tôi đã điều tra được.”

“Cha cô thực sự có một người tình mới, nhưng không phải cô thư ký trẻ mà cô nghĩ.”

Đến đây, tôi nhận ra rằng nguyên chủ đã từng thuê thám tử tư điều tra về cuộc sống tình cảm của cha mình.

Đây không phải chuyện gì lạ. Một khi cha của nguyên chủ tái hôn, tài sản cô thừa kế sẽ bị giảm đáng kể.

Vì vậy, việc cô điều tra người tình của cha mình cũng không có gì bất thường.

Nhưng tin nhắn tiếp theo làm tôi kinh ngạc.

“Người tình của cha cô chính là bạn thân nhất của cô, Hứa Chi Chi. Họ đã bên nhau từ hai năm trước. Theo thời gian quen biết của cô với Hứa Chi Chi, tôi nghi ngờ cô ta tiếp cận cô với mục đích riêng.”

“Nhưng Hứa Chi Chi không chỉ có cha cô là bạn trai. Tôi đã theo dõi tại chung cư của cô ta, cuối cùng thấy cô ta vào chung cư cùng một người đàn ông.”

Ngay sau đó, tôi nhận được một bức ảnh.

Trong ảnh, Hứa Chi Chi đang thân mật khoác tay một người đàn ông. Người đó chính là Hứa Mạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.