Lần đầu tiên gặp Giang Mộng là vào sinh nhật thứ 26 của tôi.
Tôi vẫn không hay biết gì mà tươi cười với quan khách trong bữa tiệc.
“Công ty có chút chuyện, lát nữa Phó Thần về nhà, nhưng quà đã được đưa tới trước…”
Tôi còn chưa nói xong, Phó Thần đã dẫn người đi đến trước mặt tôi.
Giang Mộng mặc một chiếc váy đỏ tươi, khoác tay Phó Thần, liếc nhìn xung quanh.
Giống như một con chim sẻ nhỏ sống động, hót líu lo.
“Anh nói muốn đưa em đến một nơi thú vị để chơi, phải không?”
Cô ta liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tôi hai giây rồi quay mặt đi.
“Wow, cái bánh kia nhìn ngon quá đi, em muốn ăn.”
Phó Thần mỉm cười nhìn cô ta, sau đó cho phép ả náo loạn trong buổi sinh nhật của tôi..
Những vị khách xung quanh liên tục thì thầm:
“Sao cô ta lại kiêu ngạo như vậy, dám làm chuyện ngông cuồng trước mặt Lý Tuyết hay sao?”
“Được sủng ái là tốt rồi. Nghe nói bọn họ đã kết hôn, nhưng Lý Tuyết lại chấp nhận chuyện đó?”
Tôi quấn mình trong chiếc váy dạ hội đắt tiền rôi quay mặt đi, xem như không nghe thấy lời mỉa mai của bọn họ.
Phó Thần đi đến chỗ tôi, tôi nói nhỏ với anh ta:
“Chúng ta đã đồng ý sẽ không để ai xen vào chuyện hôm nay…”
“Dù gì đi nữa, phép lịch sử tối thiểu là…”
Tôi chưa kịp nói xong đã bị anh ta thô lỗ ngắt lời. Bởi vì uống một chút rượu cùng Giang Mộng nên gương mặt anh ta hơi ngà say.
Khi hắn nhìn từ trên cao xuống, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, chán ghét.
“Lý Tuyết, xem ra trước kia tôi chiều cô quá rồi.”
Anh ta cười.
“Dù địa vị của cô có như thế nào đi nữa, cô cũng có quyền đánh giá con người tôi sao?”
Tôi cứng người tại chỗ.
Ánh sáng rực rỡ thường chiếu xuống từ trên cao. Nhưng lớp vỏ kiên cường của tôi đã tan như băng trôi dưới sự chế nhạo của anh ta.
Tôi là người nhà họ Lý có xuất thân nghèo hèn nhưng lại có thể lấy được Phó Thần. Mọi người đều nghĩ là tôi cố gắng muốn trèo cao.
Nhưng sự thật tôi hoàn toàn không phải con cháu nhà họ Lý.
“Thật đáng xấu hổ, nhưng những người phụ nữ đến từ những nơi như thế này đều là…”
Phía sau lưng hắn có tiếng cười nói vô tình lọt vào tai tôi.
Phó Thần thờ ơ đưa đến trước mặt tôi một tấm séc:
“Dự án lần trước cô nói muốn đầu tư thì tự mình làm đi.”
“Lý Tuyết, đừng nghĩ rằng tôi có lỗi với cô.”
Anh ta nhướn mày:
“Đừng chỉ dựa vào việc lấy lòng tôi, tốt nhất cô nên tạo giá trị cho chính mình đi.”