1
Khi Chu Kỳ Xuyên an ủi tôi sau chuyện đó.
Tôi thừa nhận trong lòng có chút không cam tâm.
Không muốn chia tay.
Dù sao thì một người vừa tốt vừa hào phóng như anh không dễ kiếm.
Nhưng bạch nguyệt quang anh yêu đã quay về.
Vì vậy, cuối cùng tôi chạm vào cơ bụng của anh ta một lần.
“Chúng ta chia tay đi.”
Động tác của anh dừng lại.
Tôi kéo đầu anh lại gần, đặt xuống.
Tôi ngẩng đầu với vẻ sầu muộn, cố gắng ép nước mắt ra trong hốc mắt.
“Anh nghe em nói đã.”
Tôi cảm thấy khó chịu.
Nhưng vẫn giữ nguyên tắc cơ bản của một con chim hoàng yến nhỏ.
Dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không thể hạ thấp nhà tài trợ.
Kể cả khi chia tay.
“Anh là một chàng trai tốt, là em không xứng với anh.”
Chu Kỳ Xuyên bật cười, đẩy tay tôi ra không vui.
Anh đứng dậy.
Không vội vàng mặc áo phông trắng vào.
Không nhìn tôi lấy một lần.
Khi cơ thể anh kéo giãn ra, cơ bụng hiện rõ, thậm chí những dấu hôn trên đó trông cực kỳ khiêu gợi.
Tôi vội nuốt nước bọt.
“Chỉ có anh mới khiến em có cảm giác, người khác không thể, nhưng em không muốn tiếp tục làm phiền anh.”
Chu Kỳ Xuyên cười.
“Vậy là em muốn chia tay?”
Tôi kéo chăn ra.
Ánh mắt anh tối lại.
Tôi dang tay ra.
“Việc cuối cùng, có thể ôm em một cái không?”
Anh chỉ dùng một tay ôm eo tôi, ném tôi trở lại giường.
Giọng nói mang theo sự bất mãn không giấu diếm.
“Ôm cái gì? Cưỡng luôn thì hơn.”
Ánh sáng đầu tiên của buổi sáng đánh thức tôi.
Chăn bên cạnh đã lạnh từ lâu.
Cũng lạnh lẽo như…
Năm mươi triệu tiền chia tay trong tài khoản thẻ trên đầu giường.
Thật là một kiểu người hào phóng không ai bì nổi.
2
Thực ra lần đầu tiên tôi và Chu Kỳ Xuyên gặp nhau vốn dĩ rất oán thán.
Lúc đó, tôi chỉ là một diễn viên hạng mười tám, nhỏ bé vô danh.
Bị quản lý ép buộc tham gia một bữa tiệc để tìm nhà tài trợ.
Khi ấy, Chu Kỳ Xuyên lớn hơn tôi ba tuổi.
Sự cao quý và điềm tĩnh của một công tử được thể hiện rõ ràng trên người anh.
Khi đó, anh đang cãi nhau với bạch nguyệt quang.
Anh lạnh lùng nhìn cô gái mặc chiếc váy lụa màu xanh lá cây.
Khoé môi cười mỉm, nhưng quanh người lại toát lên sự lạnh lùng không thể kháng cự.
“Tốt lắm, Giang Mạn, cô giỏi lắm, cô dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ đứng yên chờ cô? Tôi điên à?”
Giang Mạn cổ vẫn cứng, không chịu thua.
“Chu Kỳ Xuyên, anh giỏi thì đi tìm người khác đi.”
Còn tôi, lúc đó đang co rúm lại ở ban công, quan sát cuộc chiến như trong địa ngục.
Vô tình lại lọt vào tầm mắt của Chu Kỳ Xuyên.
“Cái gì đây?” Giọng anh đầy khó chịu.
Tôi chầm chậm đứng dậy.
Nở nụ cười giả tạo, định giải thích.
Nhưng chân tê cứng.
Tôi loạng choạng, ngã ngay vào lòng Chu Kỳ Xuyên.
Chết tiệt.
Chu Kỳ Xuyên nhướng mày, dường như nhìn thấu mưu kế vụng về của tôi.
Anh thuận thế ôm chặt lấy eo tôi.
Kéo sát vào người mình.
“Tôi đã nói rồi, người thích tôi nhiều lắm, không thiếu một mình cô đâu.”
Tối hôm đó.
Anh đưa tôi ra khỏi bữa tiệc.
Thực ra, bản thân tôi vốn là người không dễ khuất phục trước vật chất.
Vì vậy, trên xe, tôi nói giọng khàn khàn: “Không phải đâu, ngài Xuyên… Nghe tôi giải thích…”
“Một triệu để mua một đêm của cô.”
Giọng tôi đột ngột thay đổi.
“Ngài Xuyên…” Tôi ngọt ngào nũng nịu.
Tôi vốn không phải người dễ cúi đầu vì năm nấm gạo.
Nhưng nếu là mười…
Tôi có thể cúi thấp người đến chín mươi độ.
3
Chu Kỳ Xuyên giỏi giang và không bám người.
Sau khi chia tay, anh như biến mất khỏi thế giới.
Weibo cũng không có cập nhật gì.
Cả trang cá nhân cũng chỉ còn lại một vạch ngang trống rỗng.
Để thử xem anh có xóa tôi không, tôi lén chuyển cho anh 0.1 tệ.
Kết quả là không bị xóa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hồi đó Chu Kỳ Xuyên chính là người dùng công ty giải trí của anh để nâng đỡ tôi.
Đó được xem là một trong những bước đệm lớn cho sự nghiệp của tôi.
Vì vậy, để có thể gặp lại nhau sau này, khi chia tay tôi rất khéo léo.
Chia tay trong hòa bình mà.