Cô ta khinh miệt cười: “Vô tội? Ồ, ý cô là cái tên bảo vệ họ Vương kia sao? Vậy cô cũng biết hắn là một tên khốn không? Hắn đã dâm loạn tôi nhiều lần, ngay tại ga ra ngầm lầu hai, có một lần, hắn còn đi cùng đội trưởng, đúng rồi, cái bà quét dọn thang máy, bà ta mắng tôi mắng rất khó nghe, lời kia bẩn thỉu, chậc chậc, quỷ nghe cũng chịu không nổi.”
Cô ta vừa nói vừa bò về phía tôi.
“Cô có thể hù dọa, nhưng không thể giết người. Nhân gian có pháp tắc nhân gian, âm phủ có pháp tắc âm phủ. Cô đã đi quá giới hạn.”
Tôi một bên trách mắng một bên lặng lẽ ở phía sau bấm quyết.
Linh lực của cô ta rất mạnh, tôi không thể khinh địch.
Vừa rồi cô ta nói “người thứ chín”. Chắc là ám chỉ tôi.
Giết chín người, lấy mỗi người một phách, lấy tinh huyết người sống nuôi linh hồn. Cô đang nuôi tiểu quỷ.
Mà tiểu quỷ kia.
Chính là con trai cô ta.
Nuôi tiểu quỷ cần định kỳ cho ăn hồn phách.
Nếu không người nuôi ma sẽ bị cắn trả.
Chỉ là người nuôi ma này, rốt cuộc là ai?
Thể xác Hứa Tòng Oánh sớm đã không còn sức sống. Thân thể này của cô ta chỉ là một con rối, để giữ cho cơ thể cô ta không bị thối rữa, để hồn thể cô ta có thể tự do ra vào, thuận tiện để cô ta đi giết người lấy phách. Cho nên, Hứa Tòng Oánh có thể chỉ là một sát thủ luôn thay người kia chăm chỉ làm việc mà thôi.
Không kịp nghĩ nhiều.
Hứa Tòng Oánh đã bò đến trước mặt tôi.
Cô ta giương nanh múa vuốt, đột nhiên nhào tới, giống như muốn lột da tôi.
Tôi lùi lại.
Cắn ngón trỏ.
Nhanh chóng vẽ một đạo phù giam cầm cô ta.
Nhưng cô ta không phải đèn cạn dầu, rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đèn trong phòng bắt đầu nhấp nháy không ngừng.
Gió lớn thổi đến khiến đồ đạc trong phòng rung chuyển.
Rượu trong tủ rượu vỡ nát.
Đột nhiên, sau tai tôi lạnh ngắt.
Trong lúc tôi không hay biết thì cô ta đã lặng lẽ bò đến phía sau bám vào thân thể tôi.
Tôi vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt đen kịt của cô ta.
“Tiểu đạo sĩ, đêm nay, dùng cô cho con trai của ta ăn no.”
Rốt cuộc cô ta đã coi thường tôi.
Tôi chính là truyền nhân cuối cùng của Đi m Môn.
Tôi bẻ thanh gỗ trong tay ra làm đôi.
Từ trong nửa gỗ rút ra đôi đũa làm bằng gỗ hòe.
Một đũa cắm vào huyệt Thiên Lăng của cô ta.
Cô ta nhìn tôi một cách khó tin.
Không kịp nói cái gì, liền kêu thảm một tiếng rồi hóa thành tro bụi, biến mất không thấy.
Tôi vỗ vỗ nhẹ bụi đen bám trên quần áo: “Kế tiếp, chính là đứa nhỏ ở trên lầu kia.”
18
“Mọi người, chị gái có phải rất giỏi không?”
Tôi vừa rồi hành động nhanh như hổ, khẳng định khí thế rất ngầu.
Tôi nghĩ đến phòng phát sóng trực tiếp nên muốn khoe khoang trước ống kính.
Cũng không nghĩ tới khi tôi nhìn lại thì điện thoại mà tôi dùng để phát sóng trực tiếp đã biến mất.
Tôi chỉ đặt nó trên bàn phía sau với một giá đỡ.
Trong phòng chỉ có tôi và Hứa Tòng Hạc.
Tôi không lấy nó.
Đó chính là…
Hứa Tòng Hạc từ phía sau sô pha chậm rãi đứng lên.
Hắn cầm điện thoại của tôi trên tay.
Hắn giơ điện thoại lên cao, sau đó buông tay.
“Rầm” một tiếng.
Điện thoại di động đập xuống đất.
Màn hình nháy mắt vỡ nát.
“Ui xin lỗi, trượt tay rồi.”
Nói xong, hắn từ phía sau sô pha đi ra.
“Thật thú vị, lần đầu tiên thấy bắt quỷ, thì ra các ngời là bắt quỷ như vậy.”
“Chậc chậc chậc, dễ dàng giết chết em ấy như vậy, ngược lại là tôi đã coi thường cô.”
Hắn nói xong tựa hồ còn có chút hưng phấn.
Nhưng ngay sau đó.
Hắn biến sắc, giơ tay vung lên.
Các cửa sổ và cửa ra vào trong nhà đều đóng kín.
19
“Truyền hình trực tiếp của cô đã dừng ở đoạn thứ kia xuống cầu thang.”
“Tôi nghĩ, một chủ phòng biết bắt quỷ, bởi vì học nghệ không tinh, bắt quỷ không được lại bị quỷ giết chết, cái này hẳn là không kỳ quái nhỉ?”
Hắn vừa nói, vừa lau bụi trên kính gọng vàng.
Tôi thấy vết đen trên trán hắn càng ngày càng rõ ràng.
Người nuôi tiểu quỷ, quả nhiên là hắn.
Đã sớm nghe nói giới giải trí có người nuôi tiểu quỷ để đổi vận may.
Không nghĩ tới ảnh đế tiếng tăm lừng lẫy có thể có địa vị như ngày hôm nay, lại nhờ nuôi tiểu quỷ mà lên.
Đúng là năm đó hắn quả thật chỉ là một diễn viên quần chúng không tên không họ trong đoàn làm phim.
Nhưng qua vài năm liền nhanh chóng biến thành ảnh đế.
Tất cả mọi người cảm thấy hắn là dựa vào thiên phú cùng nỗ lực mới có thành tựu.
Nhưng nghĩ kỹ một chút. Bộ phim truyền hình khiến hắn nổi tiếng kia, nam chính ban đầu cũng không phải là hắn.
Nam chính ấy đột nhiên xảy ra tai nạn xe trước khi bộ phim khởi quay hai ngày. Đoàn làm phim không có cách nào, chỉ có thể để Hứa Tòng Hạc lên vị trí nam chính.
Không nghĩ tới bộ phim này lập tức nổi tiếng, thật sự đem Hứa Tòng Hạc nâng lên thành ảnh đế.
Vậy là tai nạn xe hơi kia là do Hứa Tòng Hạc giở trò quỷ.
“Anh thật sự là nhẫn tâm, ngay cả em ruột cùng cháu trai của mình cũng không tha.”
Hắn luôn nói với mọi người rằng em gái hắn đã lấy chồng và ra nước ngoài.
Tất cả đều là giả.
Hắn giữ em gái đang mang thai của mình trong tầng hầm.
Dùng thân thể của cô ấy thai nghén ra tiểu quỷ.
Tôi vừa đi qua tầng hầm.
Sau cánh cửa kia mùi tử thi rất nặng.
Em gái ở tầng hầm một năm, đợi quỷ thai sinh ra, tiểu quỷ này coi như thành công.
Hắn nhướng mày: “Em gái? Tôi không có em gái.”
“Lời này có ý gì?”
“Tôi làm gì có em gái, chẳng qua mấy năm trước lúc không nổi tiếng có một người bạn gái, cô ấy giống như thuốc keo dán da chó vứt cũng vứt không đi. Tôi thật sự thấy phiền, nhưng cô ta nói cô ta có thể vì tôi làm bất cứ chuyện gì.”
“Lúc tôi không có tiền, cô ấy liều mạng làm công kiếm tiền nuôi tôi, còn tới tiểu khu này làm quản gia. Tôi muốn vai nào, cô ta lại đi uống rượu rồi ngủ với họ, ha ha… ha ha… Tôi ở cùng cô ta quả thật bị paparazzi chụp được vài lần. Cô ta nói không thể ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi, cho nên chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài rằng cô ta là em gái tôi.”
“Sau đó, cô ta mang thai. Thân thể cô ta là thuần âm, thật sự rất thích hợp nuôi tiểu quỷ.”
Hứa Tòng Hạc càng nói càng hưng phấn.
Hắn hoa chân múa tay vui sướng, như là đang nói chuyện của người khác.
“Anh thật đáng sợ, đây chính là con ruột của anh.”
Nghe tôi nói vậy, hắn cười phá lên: “Ha ha… Ha ha… Ha ha…”
“Ai biết là con ai chứ? Cô cho rằng cô ta đến tiểu khu này làm công là vì sao, chính là để quen biết người có tiền. Cô ta tiếp cận bọn họ là vì giúp tôi kéo tài nguyên, thực tế là muốn bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng. Tôi cười chết mất.”
“Anh thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả quỷ.” Tôi chỉ vào hắn.
“Vốn cô ta chỉ cần ngoan ngoãn vì tôi mà nuôi tiểu quỷ. Tôi cũng xúi giục cô ta giết người đáng hận dùng để nuôi tiểu quỷ. Nhưng gần đây, tôi phát hiện cô ta muốn giết tôi. Nhưng tôi vì cô ta mà làm một bữa cơm tối, nói vài câu buồn nôn là cô ta liền bỏ ý nghĩ đó. Đàn bà các người thật rất dễ lừa gạt, vô luận là lúc còn sống hay là lúc chết. Nhưng cô biết đấy, một khi chó có tâm tư muốn cắn chủ thì làm sao có thể không lưu lại được.”
“Tôi có thể giết cô ta, nhưng tiểu quỷ kia là con ruột của cô ta. Nó bảo vệ mẹ rất chặt, cũng không cho phép tôi giết mẹ nó. Cho nên, tôi chỉ có thể tìm cô.”
“Người gọi điện thoại cho tôi là anh?”
“Đúng là tôi. Không nói như vậy sao cô chịu tới. Chuột chũi kỳ lạ trong phòng phát sóng cũng là tôi. Tôi cố ý nói như vậy, tung quà ra, vì cô mà kéo rất nhiều người xem. Chỉ có như vậy thì người ta mới không hoài nghi tôi và mẹ con tiểu quỷ kia. Tôi cái gì cũng không biết, ở trong mắt người khác, chỉ là em gái tôi bị quỷ nhập vào, mà tôi, là một người anh rất yêu em gái.”
Nói xong hắn lại thay đổi vẻ mặt. Hắn hoảng sợ nhìn tôi.
Sau đó quay người trốn vào phía sau sô pha.
Hắn hét lên: “Hạo Hạo, đạo sĩ thối này giết mẹ của con. Bây giờ còn muốn giết cả ta, mau giết chết cô ta đi.”
Này cùng hắn lúc nãy như hai người khác nhau.
Không hổ là ảnh đế.
Về diễn xuất, hắn không hề thua ai.
20
Hắn vừa dứt lời.
Từ góc cầu thang xuất hiện một bóng đen nho nhỏ.
Tiểu quỷ tuổi còn chưa lớn.
Bộ dáng ước chừng hai tuổi.
Nó vịn cầu thang run rẩy xuống lầu.
Miệng đỏ cứ nói không rành rọt mà kêu lên: “Mẹ… Mẹ… Mẹ….”
Tuy rằng nó nhỏ tuổi, nhưng đã từng hút hồn phách của tám người nên linh lực không thể khinh thường.
Pháp khí của tôi khó có thể thu phục được nó.
“Hạo Hạo, chính là cô ta, cô ta giết mẹ con.”
Hứa Tòng Hạc ở phía sau sô pha chỉ vào tôi.
Tôi cười lớn: “Ảnh đế đại thần, ồ… anh diễn nhiều cảnh như vậy, có nghe qua một câu thoại không?”
“Câu thoại gì?” Hắn hỏi ngược lại tôi.
“Nhân vật phản diện luôn chết vì nói nhiều.”
Nói xong, tôi lấy điện thoại di động trong túi ra.
“Anh nghĩ tôi chỉ dùng một cái điện thoại để phát sóng thôi sao?”
Tôi lấy điện thoại ra.
Đây là tài khoản khác của tôi.
“Người đánh canh đầu tiên ở Giang Thành”.
Số người trong phòng truyền hình trực tiếp đã đột phá năm mươi triệu.
Mà lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đã bị đầy bình luận:
[Trời ạ! Cứu mạng! Hứa Tòng Hạc lại là người như vậy sao?]
[Trăm triệu lần không nghĩ tới, hóa ra hắn nổi giận là vì nuôi tiểu quỷ.]
[Vẫn là lợi dụng bạn gái cũ, thật đáng giận, loại người này nên đi tìm chết.]
[Lời hắn vừa nói tôi đã ghi lại, lát nữa đi báo cảnh sát.]
[Cứu mạng già, đây thật sự không phải kịch bản sao?]
Hứa Tòng Hạc nhìn đến đây đã sợ ngây người.
Hắn không nghĩ tới tôi không theo lẽ thường.
Hắn sửng sốt tại chỗ vài giây, liền xông tới muốn cướp điện thoại di động của tôi.
Nhưng hắn đã không còn cơ hội.
Tiểu quỷ hắn tự tay nuôi đang nhảy lên lưng hắn, cắn đứt cổ hắn.
Chính xác là những lời hắn vừa nói, Hạo Hạo đã sớm nghe thấy.
Người ta bảo mẹ con liền tâm.
Khi cảm thấy mẹ mình không còn nữa nó đã đi xuống để tìm mẹ.
21
Nhìn thằng nhóc miệng đầy máu, tôi bấm quyết.
Máu của tiểu quỷ lại dính liền với máu của Hứa Tòng Hạc.
Nó ghé vào trên người Hứa Tòng Hạc, không ngừng khóc.
[Chủ phòng, nó đang làm gì vậy?]
[Cảm giác như đang khóc.]
Tôi thở dài: “Hứa Tòng Hạc là cha ruột của nó, cho nó sinh mệnh, lại giết chết nó.”
“Hiện tại đứa nhỏ này lại tự tay giết chết cha để báo thù cho mẹ, nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng.”
Canh năm trôi qua rất nhanh.
Đứa trẻ sợ hãi trước tiếng cồng chiêng sẽ bị tiêu diệt và tái sinh.
Nghĩ tới đây tôi cắt đứt ngón tay của mình, đem máu nhỏ ở giữa trán nó.
Tôi chuyển một nửa công đức của mình cho nó để giúp nó đầu thai.
Đứa trẻ vô tội, không thể lựa chọn việc sinh ra.
Đứa trẻ đang ở trước mắt tôi, chỉ là một đứa trẻ còn phải dựa vào mẹ mình.
Nó chớp đôi mắt ngơ ngác nhìn tôi: “Mẹ.”
Sau đó liền hóa thành một làn khói biến mất.
Lúc này chiếc đồng hồ cũ trong biệt thự đã điểm năm tiếng.
Tôi gõ cái chiêng cuối cùng: “Ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể.”
Canh năm đã qua, mọi việc đại cát.
Câu chuyện của Hứa Từ Hạc đến đây là kết thúc.
Mà con đường đánh canh của tôi chỉ vừa mới bắt đầu.
Bởi vì sự kiện lần này bùng nổ, tôi lại nhận được một cú điện thoại.
Lần này, tôi sẽ đến trường trung học nổi tiếng ở Giang Thành.
-HẾT-