11
Thấy nữ quỷ lên lầu.
Ta ghé sát vào Hứa Tòng Hạc: “Chuột chũi kỳ lạ, anh cũng phát hiện em gái mình có điểm không ổn nhỉ.”
Hắn nghe xong nhướng mày: “Chuột chũi kỳ lạ gì, tôi không biết cô đang nói cái gì.”
“Anh ơi, phát sóng trực tiếp hiển thị khoảng cách giữa tôi và anh chỉ có hai mươi mét, Chuột chũi kỳ lạ cũng vừa vặn như thế. Thôi quên đi, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là em gái anh không ổn.”
“Cô bớt nói giỡn đi, em gái của tôi có chỗ nào không ổn?”
Tôi vội vàng bảo hắn nhỏ giọng một chút: “Em giá anh có thể không phải người.”
Nghe xong hắn ngồi xuống, mặt lộ vẻ không vui: “Tôi cho cô đến nhà của tôi, là vì muốn nghe một chút về truyền thống văn hóa. Tôi biết các người đánh canh rất vất vả, cho nên, tôi nghĩ lấy thân phận của mình thì có thể giúp tuyên truyền một chút coi như là làm chuyện tốt.”
“Từ tối hôm nay nhìn thấy cô liền cảm thấy là lạ, hóa ra là ở đây muốn tuyên truyền mê tín, ăn nói lung tung.”
“Văn hóa truyền thống không thể có thứ mê tín này. Cô còn nói lung tung như vậy về em gái của tôi thì xin lỗi, nhà tôi không hoan nghênh.”
[A! A! A! A! A! A! Anh trai thật ngầu, lời nói đều có lý.]
[Đúng vậy, rõ ràng là chủ phòng quấy rầy trước, Hứa Tòng Hạc còn muốn hỗ trợ tuyên truyền văn hóa truyền thống, hu hu, tôi khóc đây, trên thế giới này sao có thể có người tốt như vậy.]
[Hai anh em bọn họ tình cảm thật tốt, hu hu hu.]
“Vậy xin anh cho tôi thêm chút thời gian, tôi có thể chứng minh.”
“Chứng minh thế nào?”
“Hãy nghe tôi nói trước đã.”
Phòng phát sóng trực tiếp vốn không có mấy người trong nháy mắt tràn vào rất nhiều người.
[Wow, trò hay bắt đầu rồi, chủ phòng muốn chứng minh một con người không phải người.]
[Thật kỳ quái, nhưng tôi muốn xem.]
[Nếu như em gái ảnh đế không phải người thì tôi sẽ lập tức ăn cớt.]
12
Tôi lấy cái bát đồng trong túi ra.
Bát đồng được xếp chồng lên nhau.
Tôi lấy ra nhẹ nhàng búng đáy bát, đây là đánh thức cái bát.
Bát đồng tổng cộng có bốn cái.
Đổ gạo nếp vào bát.
Đem bốn cái bát đầy gạo nếp đậy vải đỏ và dùng đũa tre ấn chúng lại.
Sau đó đặt chúng vào bốn góc tối nhất trong nhà.
Chúng ở phía tây nhà bếp, phía bắc phòng tắm, dưới bóng ban công và dưới gầm giường trong phòng dành cho người giúp việc ở tầng một.
Sau khi đặt bát xong ta niệm khẩu quyết.
Đợi mười bốn phút mười bốn giây sau.
Nếu vải đỏ trên bát được vén lên, gạo nếp trong bát bị xáo trộn thì chứng minh trong nhà có thứ không sạch sẽ.
Xét về mặt âm dương và ngũ hành, gạo nếp là vật phẩm có đầy đủ ngũ hành. Lúc nó sinh trưởng là hấp thu âm dương của trời đất. Gạo nếp trải qua xử lý đặc thù bảy bảy bốn mươi chín ngày phơi nắng, cho nên dương khí rất mạnh, có thể xua đuổi tà ma.
Đặt gạo nếp ở góc tối của nhà.
Nếu trong nhà có ma.
Chúng sẽ tìm mọi cách để phá vỡ bát gạo nếp.
13
Người trong phòng truyền hình trực tiếp đếm ngược theo tôi.
Mọi người đều rất mong đợi xem tình huống trong bát.
Dù sao thì một số khán giả trực tiếp đòi ăn cớt và đấm vào mặt tôi.
Phải chọn một.
Còn một phút cuối cùng.
Nhà Hứa Tòng Hạc rất yên tĩnh.
Trong phòng khách trống trải, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai chúng tôi.
Đèn phòng khách nhấp nháy.
Rèm cửa bị gió thổi vù vù.
Cá trong bể phun ra những bong bóng.
Robot quét nhà bắt đầu quét sàn mà không có lý do rõ ràng.
[A! A! A! A! A! Chuyện gì xảy ra, có ai đang nhìn không, mau ôm chặt tôi.]
[Một phút cuối cùng. Rốt cuộc gạo nếp trong bát có thể ít đi không?]
Bình luận ào ào không ngừng, bọn họ thậm chí còn đặt cược.
Hết giờ rồi.
Tôi đang cầm điện thoại.
Đi về phía bốn đặt bát đồng.
Cái bát đầu tiên.
Không vấn đề gì.
Vải đỏ và đũa đều được ép chặt, gạo nếp trong bát cũng còn không ít.
Cái thứ hai cũng giống như cái thứ nhất.
[Ngồi chờ chủ phòng tự vả mặt.]
[Người anh em, nếu bốn bát gạo nếp không thiếu thì có thể báo cảnh sát. Cứ nói chủ phòng này lừa đảo.]
[Tôi sẽ gọi đó là tai nạn truyền hình trực tiếp thảm khốc nhất trong lịch sử.]
Cái thứ ba.
Hãy đến gần và nhìn.
Quả nhiên còn nguyên vẹn.
Chỉ còn một cái cuối cùng.
Nhưng tôi tin vào phán đoán của mình.
Hứa Tòng Hạc đi theo tôi vào phòng giúp việc.
Theo Hứa Tòng Hạc, giúp việc của hắn ban ngày làm việc, buổi tối tự mình về nhà, không ở nhà chủ.
Trong phòng sạch sẽ gọn gàng.
Không có đồ ngủ trên giường.
Có vẻ như không có ai ở.
Tôi bật đèn lên.
Tìm dưới gầm giường.
Nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cái bát đựng đầy gạo nếp kia bị đánh đổ trên mặt đất, vải đỏ đã sớm không thấy bóng dáng, gạo nếp rơi đầy sàn.
[Ôi mẹ ơi! Thật sự có quỷ!]
[Trời ạ! Chủ phòng nói trúng rồi!]
[Tên nào bảo sẽ ăn cớt đâu?]
“Anh có tin tôi không?” Tôi nói với Hứa Tòng Hạc.
Không ngờ hắn chỉ vỗ tay.
Từ trong góc, một con mèo đen nhảy ra.
Con mèo kia giương nanh múa vuốt với tôi, dường như không thích vị khách không mời mà đến như tôi.
Nhìn kỹ hơn thì tấm vải đỏ kia bị nó cắn trong miệng.
Cho nên, bát gạo nếp này, đúng là bị mèo đen làm đổ.
[Ha ha… Ha ha… Ha ha… Chủ phòng bị lật xe rồi.]
[Trời mé, ai mà hiểu được, hơn nửa đêm cười đái ra quần.]
[Tên nào mới bảo ăn cớt ấy, thôi đừng ăn nữa, mau nôn ra đi.]
14
Không đời nào.
Phán đoán của tôi sẽ không sai.
Nhìn thời gian.
Còn hai mươi phút giao giới giữa Dần và Sửu.
Cũng chính là ba giờ sáng.
Tôi cần gõ xong canh năm này.
Bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không thoát khỏi pháp nhãn của tôi.
Hứa Tòng Hạc tựa vào cửa nhìn tôi: “Hiện tại cô thua rồi, có thể đi chưa?”
Hắn chỉ chỉ cửa.
Là tư thế tiễn khách.
Tôi cầm lấy pháp khí của mình.
Đi ra cửa.
Tôi liếc nhìn tủ giày ở cửa: “Này, diễn viên Hứa, nhà anh không có trẻ con sao? Tại sao trong nhà không có đồ dành cho trẻ em? Chẳng những không có đồ dành cho trẻ con mà em của anh cũng không bao giờ thay giày à?”
Trong tủ giày gỗ bên cạnh, đặt ngay ngắn toàn giày nam.
Không có giày trẻ con cũng không có giày phụ nữ.
[Đậu mé! Hình như thật đúng là thế!]
[Chủ phòng đã phát hiện ra điểm mù.]
[Vậy có phải là… Mỗi ngày có người giúp việc quét dọn, cho nên không cần thay giày.]
[Vậy tại sao không có đồ của trẻ con?]
15
Vừa nói xong.
Xung quanh nổi lên một trận gió lạnh.
Tôi rốt cục đã biết nhà Hứa Tòng Hạc có gì đó không thích hợp.
Trong nhà hắn có mùi lạ.
Tuy rằng trong nhà đốt đàn hương, nhưng vẫn không che giấu được mùi lạ này.
Gió thổi qua, mùi lạ càng thêm nồng đậm, gió mang theo mùi hôi thối thẳng tiến vào xoang mũi tôi.
Tôi ngửi kỹ.
Đúng là mùi thi thể.
Mùi xác thối trộn lẫn với mùi đàn hương.
Lúc này cầu thang gỗ vang lên tiếng “cộp cộp”.
Sau đó một bóng dáng đứng ở góc rẽ lầu hai.
“Tòng Hạc, tại sao cô ta cứ nói em không ổn?”
Hứa Tòng Oánh vén tóc: “Em có chỗ không ổn sao? Chỗ nào không ổn?”
Hứa Tòng Oánh chậm rãi đi xuống cầu thang: “Trên tủ giày đương nhiên không có giày của tôi, bởi vì tôi không cần mang giày.”
[Má ơi, những lời này có ý gì.]
[Không hiểu, vì sao không mang giày?]
[Lầu trên… Chết… Người chết không cần mang giày.]
Hứa Tòng Hạc bên cạnh tắt đèn cầu thang: “Oánh Oánh, sao em lại xuống đây, đã khuya rồi, mau về phòng ngủ đi.”
Hứa Tòng Oánh dường như không nghe thấy lời của hắn.
Vẫn đi xuống lầu như cũ.
Lúc này.
Đồng hồ trong phòng.
Gõ ba cái.
Lúc này Sửu Dần đang giao tiếp.
Ba giờ sáng rồi.
Đây cũng là thời điểm âm khí thịnh nhất trong ngày.
Tôi cất điện thoại.
Lấy chiêng đồng vang lên.
Nhắm chuẩn thời cơ.
Tiếng chiêng vừa vang lên:
“Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu phương.”
“Khi tiếng chiêng vang lên, tất cả ma quỷ đều ẩn náu.”
Tiếng chiêng thanh thúy vang vọng thật lâu trong biệt thự trống trải.
Tôi để điện thoại sang một bên.
Nhưng phát sóng trực tiếp vẫn mở.
Tôi đang chuẩn bị gõ lần thứ hai.
“Tiểu đạo sĩ, đều là cô tự tìm chết.”
Hứa Tòng Oánh nói xong liền biến mất ở góc cầu thang: “Cô trốn không thoát, phá!”
Tôi trở tay và gõ chiêng của tôi.
Không có con ma quỷ nào có thể thoát khỏi âm thanh chiêng đồng.
Ngay khi tôi kết thúc lời chú.
Một cơn lạnh bắt đầu từ đỉnh đầu.
Tôi nhìn lên và cô ta đang nằm sấp trên trần nhà.
Với một tư thế kỳ lạ, cô ta nằm đó và quay đầu 180 độ nhìn tôi.
Hứa Tòng Oánh cười chế nhạo: “Cô là người thứ chín.”
16
Hứa Tòng Hạc lúc này đã bị dọa đến choáng váng.
Hắn chưa từng thấy trận chiến này.
Cả người đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Tôi vội kéo hắn ra sau sofa, vẽ một vòng tròn quanh hắn.
Trận pháp này có thể tạm thời bảo đảm nữ quỷ không đến gần hắn.
“Anh cứ ở đây đừng nhúc nhích, nhắm mắt che lỗ tai lại, khí đẩy xuống đan điền, tâm tĩnh, nếu sợ thì học thuộc trọng điểm của Mã Triết.”
Lúc này hắn đã kịp phản ứng.
Nắm chặt tay tôi cầu tôi cứu hắn.
17
“Hứa Tòng Oánh, cô có biết tội không?”
“Sau khi chết không nhập luân hồi, ở nhân gian sát hại người vô tội, cô có thể nhận tội.”