Vòng Lặp Tái Sinh

Chương 2


Thái tử điện hạ trong mắt chấn động, không thể tin nổi mà nhìn ta.

Ta liều mạng lắc đầu.

Bệ hạ anh minh, nô tỳ không dám! Nô tỳ phụng mệnh đi đưa thịt hươu nướng cho Thất hoàng tử, không nghĩ lại bắt gặp…… Bắt gặp……”

Chuyện xấu xa như vậy, nếu như ta nói ra, dù có đường lui, e rằng cũng khó sống sót đến ngày mai.

“Bệ hạ, chuyện này quá lớn, nô tỳ không dám nói bừa, có thể để mọi người lui ra không ——”

Hoàng hậu bên cạnh lập tức lên tiếng: “Lớn mật! Ngươi dụ dỗ Hoàng thượng đuổi hết mọi người đi, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội ám sát Hoàng thượng?”

Ta:…

Hoàng đế đứng dậy, uy nghiêm nói: “Thừa dịp ngươi còn sống, mau nói!”

Thái tử điện hạ cũng nói: “A Sơ đừng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ nói hết ra.”

Nói rồi, lại vội vàng hỏi thái y sao còn chưa đến, để người đi thúc giục.

Ta chịu đưng đau đớn dữ dội trên vai, dập đầu ba cái.

“Nô tỳ đụng phải Tạ hầu gia và Thích quý phi – tư thông!”

“Hầu gia muốn diệt khẩu, nô tỳ hoảng loạn mới đâm bị thương hầu gia!”

Lời này, như một tiếng sét đánh ngang tai.

Trong trướng lập tức im phăng phắc.

Chỉ nghe thấy “Bốp” một tiếng, là Hoàng thượng đập vỡ chén rượu.

“Làm càn!”

“Hồ ngôn loạn ngữ!”

Hầu gia lập tức quỳ xuống đất: “Bệ hạ bớt giận! Không nên tin tiện tỳ này nói bậy! Thần mới đi thăm Thất hoàng tử, lại thấy tiện tỳ này hoảng hốt chạy ra từ trướng của Thất hoàng tử, thần muốn bắt nàng ta nhưng nàng lại đâm thần một nhát!”

Ta giơ ba ngón tay, thề độc: “Nô tỳ lấy tính mạng cả tộc ra thề, nếu có nửa lời dối trá, xin cho nô tỳ đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế!”
Hầu gia nổi giận: “Một tiện tỳ như ngươi, cả tộc ngươi tính là cái gì!? Cũng dám vu khống bản hầu và quý phi nương nương!?”

Hoàng thượng đứng trước bàn, đã tức giận vô cùng.

Hoàng hậu lập tức ra lệnh: “Đi mời Thích quý phi!”

6.
Thích quý phi bối rối mà đến.

Trang phục, búi tóc rối bời, trên áo còn dính máu, mặt mũi lem luốc.

“Bệ hạ, Bệ hạ, Dực nhi của chúng ta, bị giết rồi!”

Trong lúc nói chuyện, một thi thể trẻ em được đưa vào.

Chính là Thất hoàng tử Tiêu Dực.

Hôm qua, Thái tử cưỡi ngựa dẫn theo hắn đi săn, ta đi theo bên cạnh.

Thái tử Tiêu Túc đang định bắn một con thỏ, hắn giơ tay ngăn lại.

Hắn ngây thơ nói: “Hoàng huynh, đệ không thích đi săn, con thỏ đó và tỷ tỷ Sơ đều đáng yêu như nhau, chúng ta đừng giết nó được không?”

Thái tử cười nhẹ một tiếng, nói được, thế là hôm đó ba chúng ta cùng nhau nặn người tuyết trong rừng rậm.

Giờ đây, hắn lại nằm đó không còn hơi thở.

Trên ngực chính là ngọn giáo thép dùng để xiên thịt hươu.

Ta không thể tin nổi nhìn về phía Quý phi, nước mắt lập tức tuôn trào.

Đây là tâm địa rắn rết, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào.

Vì tự cứu mình, ngay cả đứa con trai ruột của mình cũng có thể ra tay giết chết sao?

Một bên, ma ma quỳ xuống dập đầu.

“Bệ hạ, nô tỳ thường ngày phụ trách chăm sóc Thất hoàng tử, hôm nay đang hầu hạ Thất hoàng tử nghỉ ngơi, không hiểu sao nữ tử này đột nhiên xông vào, một nhát đâm vào ngực Thất hoàng tử, nô tỳ không kịp ngăn cản, nô tỳ đáng chết!!”

Thích Quý phi khóc đến tê tâm liệt phế.

“Bệ hạ, thần thiếp với Thái tử điện hạ không thù không oán, Thái tử điện hạ vì sao lại đối xử với thần thiếp như vậy!”

“Đầu tiên là phái tỳ nữ đến ám sát Thất hoàng tử, sau lại làm nhục danh tiết của thần thiếp, đây là giết người diệt khẩu!”

Một cái nồi lớn như vậy cứ thế đổ lên đầu Thái tử điện hạ.

Tỳ nữ thiếp thân của Thích Quý phi cũng kịp thời phụ họa: “Bệ hạ anh minh, Quý phi nương nương vừa rồi thân thể không khỏe, vẫn luôn nghỉ ngơi trong trướng, chưa từng bước ra khỏi trướng nửa bước, vẫn có người đến báo Thất hoàng tử bị người ám sát, nàng mới hoảng loạn đứng dậy.”

Ta vội vàng dập đầu: “Không phải như vậy, Bệ hạ! Thất hoàng tử là Quý phi nương nương giết!”

Hoàng đế mắt đỏ ngầu, rút kiếm, sải bước đi về phía ta.

Tất cả những người có mặt không ai dám nói thêm câu nào.

Nhưng Thái tử lại lập tức đứng dậy ngăn cản.

“Phụ hoàng, A Sơ với A Dực vẫn luôn thân thiết, chuyện này không thể nào! Không thể nào! Nhất định có ẩn tình! Phụ hoàng minh xét!”

Hoàng đế một kiếm chém bị thương Thái tử.

“Nghịch tử! Tội của ngươi, trẫm sẽ trị sau!”

“Trẫm không giết chết con tiện tỳ đáng chết này trước thì không được!!!”

Nói rồi, từng kiếm từng kiếm đâm xuống ta.

Không biết đã đâm bao nhiêu nhát kiếm.

Ta ngã gục trong vũng máu, nhìn thấy Thái tử điện hạ bị người ta giữ chặt, đau đớn gào thét, giãy giụa.

Câu nói cuối cùng nghe được là:

“Kéo xác con tiện tỳ này đi cho hổ trắng ăn, tru di cửu tộc, lập tức!”

7.

Mở mắt ra lần nữa, vẫn là trướng vải lộng lẫy kia.

Ta bỗng thấy có chút tê liệt, không biết nên chạy hay nên ở lại.

Ta chỉ là một cung nữ địa vị thấp hèn, sức lực yếu đuối, làm sao có thể chống lại Hầu gia, Quý phi là những kẻ quyền thế ngút trời, tâm ngoan thủ lạt như vậy?

Cục diện Địa ngục như vậy, ta làm sao thoát được?

Làm lại một lần nữa, không đâm thương Hầu gia, nói với Bệ hạ chuyện hai người họ tư thông, ta chỉ là người nhỏ bé, ai tin chứ? Không nói với Bệ hạ, hai người họ có chỗ nào tha cho ta?

Mê mang, nhụt chí.

Vì vậy, ta cứ đứng đó không chút biểu cảm.

Ta bị Hầu gia kéo vào trướng từng lần một, bị đập vỡ đầu từng lần một.

Dường như ta đã mất hết cảm giác đau đớn.

Ta hồi tưởng lại cuộc đời mình đã qua.

Ta đang nghĩ, rốt cuộc ta đã phạm phải lỗi lầm gì mà phải chịu sự trừng phạt như vậy,

Lần này đến lần khác, không được chết tử tế.

Không biết đã bao nhiêu lần bị đập vỡ đầu ném vào hồ nước mùa đông giá lạnh, trong đầu bỗng vang lên một giọng nói.

“Ngươi không muốn sống sao?”

Ta hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại tra tấn ta?”

“Ngươi cho rằng đây là hành hạ?”

“Hết lần này đến lần khác chết thảm, đây không phải là tra tấn thì là gì?”

Nhưng bên kia không còn tiếng động.

Ta đáng lẽ phải mất mạng ngay từ lần đầu tiên bắt gặp Quý phi và Hầu gia.

Tại sao lại lần này đến lần khác làm lại?

Đây là——cho ta cơ hội sống sao?

Ta trong từng lần bị ngược đãi đến chết, trong cơn đau đớn lột da xẻ thịt, cố gắng suy nghĩ.

Nếu ta không còn trốn nữa, mà nghĩ ra cách khác thì sao?

Có cơ hội sống không?

Ta một lần nữa lấy lại tinh thần.

Rất nhanh, ta lại xuất hiện trước trướng vải tư thông kia.

Gió yêu thổi tung màn trướng.

Quý phi kinh hãi, Hầu gia hét lớn một tiếng “Làm càn.”

Ta đặt thịt hươu nướng xuống, nhẹ nhàng quỳ xuống:

“Nô tỳ xin lỗi, quấy rầy nhã hứng của hai vị.”

Thái độ thản nhiên của ta khiến Hầu gia dừng bước.

Hắn kinh ngạc nhìn ta.

Ta bình tĩnh nói:

“Hoàng đế tuổi cao, thể lực không tốt. Chuyện như vậy trong cung, hoặc là phi tần với thị vệ, hoặc là quý nhân với thái y. Nô tỳ đã thấy nhiều rồi.”

“Nhưng nô tỳ vẫn sống đến bây giờ.”

“Hầu gia có biết vì sao không?”

Quý phi che lại y phục, quát lớn: “Biểu ca, đừng nghe nàng ta nói bậy, mau giết nàng!”

Hầu gia phất tay, dùng lưỡi dao lạnh lẽo nâng cằm ta lên.

“Vì sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tập trung.

“Thứ nhất, nô tỳ không bao giờ xen vào chuyện của người khác.”

“Thứ hai, nô tỳ rất kín miệng.”

“Thứ ba, nô tỳ có một người em trai cùng cha khác mẹ trong cung quản lý việc vận chuyển vật tư, thỉnh thoảng cũng làm một số việc đưa người ra vào.”

Tạ Hầu này vội vàng lên giường như vậy, lại còn than phiền không thể thường xuyên gặp được Quý phi.

Cách này có lẽ hiệu quả.

Quả nhiên Hầu gia hứng thú, trong mắt sáng lên.

“Ồ? Làm thế nào?”

Ta dùng ngọn giáo thép khẽ rạch lên thịt hươu.

“Phải xem hứng thú của đại nhân rồi. Có người thích ở trong kho thóc, có người thích ở trong phòng củi của người hầu, có người thích ở sau núi giả trong vườn hoa, có người thích ở trên xe ngựa đang chạy, cũng có người thích ở dưới bàn thờ trong Phật đường…”

Ánh mắt Hầu gia sáng lên, hỏi:

“Ngươi là cung nữ của cung nào?”

“Nô tỳ là cung nữ thiếp thân của Thái tử điện hạ.”

“Cung nữ của Thái tử điện hạ rất thiếu tiền sao, phải làm nghề này?”

“Tiền bạc là thứ ai cũng muốn càng nhiều càng tốt. Nô tỳ đương nhiên là thiếu tiền, dù sao thì trong cung, quý nhân tùy tiện thưởng cho thứ gì, cũng đủ cho cả nhà nô tỳ ăn uống trong một năm.”

Hầu gia quay đầu nhìn Quý phi, rồi dịch binh khí ra.

“Kiều Kiều vào cung tư thông, nghe có vẻ rất kích thích nhỉ.”

Quý phi cảnh giác nhìn ta, đứng dậy ôm lấy Hầu gia: “Biểu ca, như vậy quá mạo hiểm, sao chàng có thể dễ dàng tin lời nói vô căn cứ của tiện tỳ này?”

Hầu gia lạnh giọng: “Nàng không muốn gặp ta trong cung sao? Có phải chỉ muốn hầu hạ lão hoàng đế kia không?”

Hai người không vui mà giải tán, Hầu gia mặc chỉnh tề, kéo ta ra khỏi trướng.

8.
Hắn kéo ta về phía khu rừng rậm.

“Hầu gia, chúng ta đi đâu vậy?”

Tay hắn vuốt ve eo ta.

“Chậc chậc, như rắn nước, lại còn đẹp nữa, tên Tiêu Túc kia đúng là biết hưởng.”

Ta hơi dùng sức đẩy hắn ra: “Hầu gia đang làm gì vậy?”

Hắn ôm ta vào lòng: “Đừng giả vờ nữa, hử? Phục vụ bản hầu một lần, nếu phục vụ tốt, bản hầu không những không giết ngươi vì chuyện hôm nay, mà còn thưởng cho ngươi một ít vàng bạc châu báu. Nếu phục vụ tốt, bản hầu vui vẻ, muốn ngươi ở lại, sau này nâng ngươi lên làm thiếp, cũng không phải không thể, hử?”

Nói rồi, hắn bắt đầu xé quần áo ta.

Vừa khéo có lính tuần tra đi qua, hắn mới dừng lại.

Hiện tại không có chuyện gì xảy ra, ta đương nhiên không thể cầu cứu những người lính này.

Hơn nữa, vừa rồi ta đã tạo dựng hình tượng một người phóng đãng ham tiền, giờ lại kiên quyết từ chối, e rằng sẽ khiến hắn nghi ngờ.

Vì vậy, ta giả vờ e thẹn nói:

“Không phải nô tỳ không muốn, nô tỳ vừa rồi thấy Hầu gia dũng mãnh vô cùng, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Thực ra là——nô tỳ đã mang thai con của Thái tử điện hạ, thái y nói, hiện tại thai chưa ổn định, không thể hành phòng.”

Sau đó lập tức chuyển lời an ủi:

“Ngày sau còn dài, Hầu gia…”

Đang nói thì có một ma ma dắt một đứa bé đi tới.

Thất hoàng tử Tiêu Dực nhảy nhót đến trước mặt ta.

“Biểu cữu, tỷ tỷ Trí Sơ, sao hai người lại ở đây?”

Ta thấy dáng vẻ hoạt bát, tươi cười của hắn, nhớ lại hình ảnh hắn bị đâm ngọn giáo vào ngực, suýt chút nữa thì không nhịn được nước mắt.

“Thất hoàng tử, Thái tử điện hạ bảo ta mang thịt hươu nướng đến cho điện hạ, đã để trong trướng của điện hạ rồi.”

Nói xong, lại nhìn Hầu gia.

“Vừa khéo, trùng hợp gặp được Hầu gia, đang định cùng nhau đến dự tiệc.”

Tiêu Dực vỗ tay: “Ta cũng muốn đi! Mẫu phi không cho ta đi, cứ bắt ma ma dẫn ta đi xem hồ quái gì đó, làm gì có hồ quái, toàn là lừa đảo. Biểu cữu dẫn ta đi dự tiệc, được không?”

Hầu gia nhìn ta một cách sâu xa, nắm tay Tiêu Dực, đi mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.