9.
Ngày thứ ba cũng tới, các nương nương cùng tới từ biệt ta, tặng rất nhiều thứ.
Túi thơm của Lâm tần, tranh vẽ của Lục chiêu nghi, tập sách của Hạ thường tại, lư hương nhỏ của Trương phi….
Cứ như vậy, chất đống trên bàn.
Lúc từ biệt, Lý tài tử bị lôi ra ngoài, chân nàng mềm nhũn, đi không nổi, một mặt đầy nước mắt nhìn về phía Phượng Loan cung.
Con trai của nàng, nhị đệ của ta Tiêu Thiệu đã bị đưa tới Phương Loan cung, còn không thể tới nhìn mặt mẹ trước khi từ biệt.
Nàng bị đưa lên xe ngựa, phát ra tiếng khóc đầy ai oán.
Ta tiễn các nàng ra đến cửa cung.
Mẫu hậu nhẹ nhàng nói: “ Trên đầu ba thước có thần linh, phụ hoàng sẽ phù hộ cho con.”
Ta gật đầu.
Nàng dứt khoát buông mành xuống.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi hoàng cung, chỉ còn lại duy nhất mình ta.
Buổi tối.
Trong Phượng loan cung, Tiêu Thiệu khóc lóc thảm thiết.
Ta xin được cầu kiến nhưng bị Đỗ Quý phi cự tuyệt.
Ta đem con tiểu hổ làm bằng gấm mà Tiêu Thiệu thường hay chơi giao cho cung nữ, nhờ nàng đưa cho cậu nhóc.
Cung nữ kia đi vào, rất nhanh liền đi ra, đem con tiểu hổ ném vào tra đấu*
*渣斗: Một món thủ công của người Hán có lịch sử lâu đời, dùng để đựng đồ ăn rác thải như xương, thịt cá,..
“Cái thứ vớ vẩn làm ta mất công mang vào, hại ta vô duyên vô cớ bị mắng.”
Nàng ta ném đồ xong liền nhanh chóng đi vào, căn bản không hề phát hiện ra ta vẫn còn đứng bên ngoài.
Cung nữ bên cạnh ta vội vàng đem con tiểu hổ từ trong tra đấu ra, cầm khăn tay lau lau, hai mắt nàng phiếm hồng.
Ta nhẹ nhàng lên tiếng: “Sao em phải khóc? Bây giờ mới chỉ là bắt đầu.”
Nhưng thật sự ta không hề muốn khóc, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Có lẽ ta trời sinh đã là một kẻ ác độc, càng nhiều chuyện xảy ra lúc này, máu chiến đấu trong người ta càng tăng lên.
10.
Trong cung.
Tiêu Thiệu cùng Đỗ Quý phi thi xem ai gan lì hơn.
Tiêu Thiệu chỉ mới năm tuổi, thằng nhóc ở trong cung gặp không ít người, cũng không hề sợ người lạ, chỉ cần nhẫn nại dỗ dành một chút, nhất định sẽ để Đỗ Quý phi nuôi nấng.
Nhưng Đỗ Quý phi tính tình kiêu căng, nàng luôn yêu cầu phụ hoàng tới dỗ dành, làm sao có thời gian kiên nhẫn mà dỗ dành Tiêu Thiệu.
Ba ngày sau, Tiêu Thiệu khóc đến mất giọng. Ngay sau đó, thằng bé bị bệnh.
Đỗ Quý phi cũng trở nên tiều tuỵ, nàng còn kích động mà cãi nhau với phụ hoàng một trận.
Chỉ vì một đứa trẻ, khiến Phượng loan cung mất đi tiếng cười nói vui vẻ khi trước.
Ta dò hỏi một vài thái y, biết được Tiêu Thiệu ăn uống không được đầy đủ khiến dạ dày không tốt, vả lại cậu nhóc đang mắc tâm bệnh, người khác không thể giúp được, chỉ có thể xem Đỗ Quý phi có thật sự quyết tâm muốn làm hay không.
Nếu nàng ta thật sự có thể che chở cho Tiêu Thiệu lần này, ắt hẳn về sau hay người họ sẽ là hai mẹ con tình cảm sâu đâm
Thật đáng tiếc, do ta nghĩ quá nhiều.
Đỗ Quý phi rời khỏi Phượng Loan cung, chỉ để lại một đám ma ma cùng nha hoàn chăm sóc Tiêu Thiệu.
Nàng ta tới ở trong tẩm cung của phụ hoàng, nghiễm nhiên trở thành phi tần đầu tiên ngủ cùng phụ hoàng kể từ khi triều đại của chúng ta được lập lên.
Đây là vinh hạnh nhưng cũng là giẫm lên quy tắc của hoàng thất.
Bởi vì hậu cung to lớn như thế, chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách ngủ tại tẩm cung cùng Hoàng đế, còn các phi tần khác chỉ có thể hầu hạ người.
Ngự sử nghe được tin đồn mà tấu, những sớ tấu dâng Hoàng đế buộc tội Đỗ Quý phi thi nhau chất đầy trên bàn của phụ hoàng.
Những tấu sớ đó, khuyên bảo đầy nhã ý có, mắng mỏ thẳng thừng cũng có, nhưng đều có ý nói phụ hoàng vô đạo đức, ép Hoàng hậu rời cung để cầu phúc, hậu cung vô chủ, yêu phi hoành hành, nhắc nhở phụ hoàng đừng quên mối hoạ Trụ vương và Tô Đát Kỷ.
Đỗ Quý phi tức giận đập vỡ rất nhiều đồ vật quý.
Sau khi phát tiết xong, lại đau đớn nhìn bản thân trong gương.
“Yêu phi? Haha, bổn cung rất muốn làm yêu phi, nhưng bổn cung bây giờ còn tư cách để làm yêu phi hay sao?”
Cung nữ hầu hạ nàng ta đỏ hoe mắt.
“Nương nương, trong mắt nô tỳ người là đẹp nhất, tốt nhất, người đối với Bệ hạ một lòng một dạ, nếu không phải người nhanh chóng đưa ra quyết định, cơ thể của Bệ hạ có khi đến bây giờ vẫn bị yêu quái chiếm giữ, làm sao có thể ở đây bàn chuyện cùng các đại thần. Nô tỳ thấy, trước đây dù người tốt xấu thế nào nhưng trong lòng bệ hạ chỉ có người, họ đều không dám buộc tội, vậy cớ gì hiện tại đều buộc tội người? Đều là rảnh rỗi không có chuyện gì làm.”
Đỗ Quý phi chợt bừng tỉnh.
Đúng vậy, tại sao ngay lúc này đều dâng tấu cáo trạng nàng?
Nàng có ca ca ở bên ngoài cung chống lưng, làm sao những tên đại thần kia làm sao dám buộc tội nàng?
Trừ phi Đỗ gia có chuyện.
Nàng lập tức cho người tới Đỗ gia nghe ngóng, phát hiện ra một chuyện vô cùng chấn động, nàng nghe xong như sét đánh ngang tai- Đỗ Tuyết Phù mang thai.
Mà ca ca của nàng, Đỗ Tử Quốc đang quỳ gối ở Ngự Thư Phòng, khóc lóc trước mặt hoàng đế.
Đỗ Quý phi lập tức đi qua, nghe thấy Đỗ Tử Quốc khóc nức nở.
“Bệ hạ, hãy đưa ra quyết định, đó là con vua, nô tài không dám không báo, càng không dám tuỳ ý xử trí, tất cả đều nghe theo Bệ hạ, người muốn Tuyết Phù sinh đứa trẻ, nàng sẽ sinh, còn người muốn nàng phải che t, thần cũng đều tạ ơn người ban ân, chỉ mong bệ hạ anh minh.”
Phụ hoàng ấp úng, sau đó cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, ấp a ấp úng thổ lộ ý tứ của mình.
“Ngươi và ta là huynh đệ với nhau, ta tất nhiên sẽ không để nàng phải che t, nhưng Như Nguyệt phải làm sao? Nàng….nàng nhất định sẽ không đồng ý….”
Đỗ Tử Quốc giọng nói càng thảm thiết hơn.
“Muội muội của thần bị nuông chiều đến hư rồi, người muội ấy yêu thương nhất là Tuyết Phù, nhất định sẽ không để cho con bé phải chịu ấm ức.”
“Vậy….Vậy cứ làm vậy đi…..”
“Tiêu Trình, ngươi dám!!”
Đỗ Quý phi lao thẳng vào, hung hăng tát vào mặt phụ hoàng.
Đỗ Tử Quốc kinh sợ.
Cung nữ, thái giám bốn phía đều đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trên gương mặt thâm trầm không rõ đang tâm tình của phụ hoàng, hắn nhìn gương mặt vặn vẹo đầy ghen ghét lẫn oán hận của Đỗ Quý phi, lạnh lùng giữ chặt tay nàng, đầy tức giận nói: “ Đỗ khanh nói đúng, nàng chính là bị nuông chiều đến hư rồi, người đâu, đưa Quý phi cấm túc trong Phượng loan cung, không có ý chỉ của trầm không được ra ngoài.”
Đỗ Quý phi không dám tin vào tai mình, mắt nàng phiếm hồng, đau lòng thốt lên.
“Bệ hạ không cần giam lỏng ta trong cung, dứt khoát đuổi ta ra khỏi cung đi, từ đây về sau đến chếc cũng không cần gặp nhau, đấy mới là điều Bệ hạ muốn.”
“Vậy theo ý của nàng đi.”
Đỗ Quý phi nằm mơ cũng không thể nghĩ được có một ngày chính mình bị đưa ra khỏi cung bởi chiếc kiệu bé tí.
Thật ra nàng ta chỉ cần xuống nước, nhận lỗi một câu, nhường phụ hoàng ta một bước, hắn ắt hẳn sẽ mong chờ được ôm nàng vào trong lòng để vỗ về.
Đáng tiếc nàng quá kiêu ngạo, lúc nào cũng cho rằng bản thân mình là nhất.
Rốt cuộc, ở trong mắt nàng, toàn bộ người ở trong cung đều không có một chút tự trọng nào.
Nàng cũng quên mất, người bên cạnh phụ hoàng không phải là Cao Lực Sĩ* luôn luôn theo sát Đường Minh Hoàng ngoan ngoãn nhắc hắn Quý phi bên ngoài cung thiếu ăn thiếu mặc ra sao, làm Đường Minh Hoàng chờ không nổi mà gấp gáp cho người đưa Dương Quý phi hồi cung.
*Hoạn quan nổi tiếng thời nhà Đường trong lịch sử TQ.
Bên cạnh phụ hoàng chỉ có Đức công công.
Hắn đưa Đỗ Quý phi rời cung trong ngày, cùng lúc đó lại dùng chính chiếc kiệu đó đưa Đỗ Tuyết Phù vào cung.
Đỗ Quý phi trợn trừng mắt, rồi ngất đi.
Mà không có ai đem chuyện này báo lại với phụ hoàng….
11
Sau khi Đỗ Tuyết Phù vào cung, ta đưa Tiêu Thiệu tới cung của mình.
Đức công công tới đây.
Ta mời hắn một chén trà, hắn cười nhẹ mà nhận lấy, một khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi mà uống một ngụm.
“Lần cuối thần uống trà với công chúa ở nơi này là vài năm trước.”
“5 năm”
Khi đó, người phụ hoàng xuyên sách còn ở đây, sau khi hạ triều người sẽ cùng mẫu hậu ta tới nơi này nghỉ ngơi.
Khi đó, ta vừa mới học trà đạo nên rất cẩn thận mà pha trà, mời hai người họ uống trà, tiện đưa cho Đức công công một chén.
Đức công công cười đến nheo mắt.
“Lão nô cũng là đi theo bệ hạ hưởng phúc lành.”
Khi đó thật là vui vẻ.
Hiện giờ tay nghề pha trà của ta đã rất tốt, nhưng người uống trà lại không còn ở đây nữa.
Đức công công nhìn vào bầu trời mùa đông xám xịt, khóe mắt có chút lấp lánh.
Hắn nói: “Thần rất hối hận, nếu ngày đó thần mạnh mẽ hơn đỡ được bệ hạ thì tốt rồi, tất cả đều do thần.”
Hắn nói giọng nghẹn ngào, đầy bi thương mà nhắm mắt lại dường như đang nhớ lại ngày đó.
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn, thấp giọng nói: “Ngài không có lỗi gì cả, ngài cũng không nên nhúng tay vào vì nếu làm như vậy, có thể bây giờ ngài chẳng còn ngồi đây được nữa.”
Ta lại nhớ về tiểu cung nữ tên Hoa Chi kia, tuy chỉ là một cung nữ nhỏ bé nhưng lại thông minh và quả quyết đến như vậy.
Nếu không phải nàng ấy hi sinh mạng sống của mình để cứu ta, chắc giờ ta cũng đã bỏ mạng.
Đỗ Quý phi dám làm chuyện tày trời này, chắc chắn nàng ta đã phải an bài chuyện này một cách kĩ lưỡng.
Sau này, khi hồi tưởng lại vô số lần sự việc ngày hôm đó, ta cuối cùng cũng nhận ra được một điều:
Đám thị vệ ngày hôm đấy đều được lựa chọn tỉ mỉ, mắt bọn họ như nhìn rõ Đỗ Quý phi làm gì nhưng ánh mắt lại hướng về phụ hoàng ta, nếu khi đó phụ hoàng không ngất đi, ta tin rằng sẽ có kẻ khác tới ra tay với người một lần nữa.
12.
Như mong muốn của Đỗ Tuyết Phù, nàng ta được vào cung.
Lúc đầu nàng ta còn kiềm chế, nhưng sau đó phát hiện ra trong tẩm cung chỉ còn một mình nàng ta là phi tần duy nhất nên càng trở nên kiêu ngạo, ngông cuồng, khoe khoang lãng phí, xa hoa thối nát, còn muốn vượt hơn so với Đỗ Quý Phi.
Cung nữ và thái giám hầu hạ, phục vụ nàng ta còn bận rộn hơn khi còn phục vụ các phi tần trong cung.
Một cung nữ vội vàng báo cho ta rằng, nàng ta ở Ngự Hoa Viên đang giáo huấn Tiêu Thiệu, ta không thể khống chế được máu nóng trong người.
Những kẻ ngu dốt thường khá phiền toái.
Ta đi tới Ngự Hoa Viên.
Đỗ Tuyết đang ôm bụng, giơ chân muốn đá vào người Tiêu Thiệu.
“Về sau đi đường nhớ mở to mắt ra mà nhìn. Nếu ta có việc gì, người có chín cái mạng cũng không đều không đủ đâu.”
Ta đi tới, kéo Tiêu Thiệu sang một bên.
Đỗ Tuyết Phù đá trượt, nàng ta hét một tiếng chói tai suýt chút nữa ngã xuống đất. May thay bên cạnh nàng ta có Hoa Doanh đỡ lấy kịp thời, nhưng Hoa Doanh lại bị cơ thể mũm mĩm của Đỗ Tuyết Phù đè đến mức mặt đỏ bừng.
“Bụng của ta…”
“Bụng không sao, nương nương đừng hoảng sợ.”
Hoa Doanh vội vàng an ủi nàng. Ta cười khinh mệt đưa giơ tay lên, “Bang” một tiếng đánh xuống đầu Đỗ Tuyết Phù.
“Ngươi là nương nương nào đây, trong hoàng cung này duy nhất chỉ có Đỗ Quý phi là nương nương. Đỗ tiểu thư, thời gian này ngươi vào cung, phụ hoàng ta có từng ban cho ngươi phong hào? Ai cho ngươi cái gan dám giáo huấn hoàng tử?”
“Ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi.”
Đỗ Tuyết Phù chưa bao giờ chịu đựng ấm ức như vậy, muốn xông lên liều mạng với ta. Hoa Doanh liền ôm chặt lấy nàng ta.
“Tiểu thư, cơ thể mới là quan trọng, đừng để mắc bẫy.”
Đỗ Tuyết Phù dường như tỉnh ngộ, nàng ta đứng cách xa ta một chút, mím chặt môi.
“Khá hay cho thủ đoạn của ngươi, ngươi có ý đồ muốn mưu hại con vua, ta suýt chút nữa mắc bẫy nhà ngươi, ta nhất định sẽ bẩm báo lại với bệ hạ.”
Ta lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối, cười như không cười nhìn thẳng vào mắt nàng ta.
“Vậy ta nhắc lại cho ngươi nhớ, ngươi có thể gặp phụ hoàng ta sao? Lại nói, nếu đứa bé trong bụng ngươi không còn, có người lại cảm tạ ta không hết. Ngươi ở trong lòng phụ hoàng so với người kia, không đáng một đồng.”
“Ngươi….”
Đỗ Tuyết Phù tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Ta cười khinh thường, nắm tay Tiêu Thiệu xoay người rời đi.
Đằng sau, Hoa Doanh thấp giọng khuyên Đỗ Tuyết Phù.
“Tiểu thư, người đang có thai xin hãy cẩn trọng, tức giận cũng vô ích, chúng ta vẫn nên là tính cách để bệ hạ phong cho người một tưóc vị, người phải nhanh lên, lỡ như Đỗ Quý phi quay trở về….”
“Tiện tì, ta cần ngươi dạy ta?”
Nàng cho Hoa Doanh một cái tát, nàng ta liền im miệng.
Buổi tối, ta nghe nói rằng Đỗ Tuyết Phù đã xin lỗi Hoa Doanh khi đang hầu hạ nàng ta rửa chân.
“Khi đó, ta quá tức giận nên mới đánh ngươi, đây là trâm cài tóc bằng ngọc, ngươi cầm lấy đi.”
Một cái trâm cài tóc bằng ngọc đền bù cho cái tát kia, cũng là đem danh dự của Hoa Doanh xóa sạch.
Có đôi lúc ta nghĩ, phụ hoàng ta đã từng nói đến cái thế giới thực tại kia là một giấc mơ hay là xứ sở thần tiên.
Thật sự là mọi người đều bình đẳng sao?
Thật sự đánh người là phạm tội sao?
Ta không thể lý giải nổi.
Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, nếu quy tắc của thời đại đó mà áp dụng vào hệ thống cai trị của đất nước này, thứ biến mất đầu tiên chính là vương triều Tiêu thị, chỉ hai từ “bình đẳng” thôi chính là đối đầu với đám quý tộc, hậu quả vô cùng thảm khốc.
Về phía Đỗ Tử Quốc, lão phân phó thêm hai người vào cung để hầu hạ Đỗ Tuyết Phù, cũng ngầm cảnh cáo nàng ta rằng, lão chỉ có thể cầm chân Đỗ Quý phi một tháng, nếu trong vòng một tháng nàng ta không thể nghĩ ra cách chiếm lấy trái tim hoàng đế thì ngày mà đứa bé trong bụng được sinh ra đó cũng ngày nàng ta phải chet.
Đỗ Tuyết Phù căng thẳng, nàng ta không quan tâm mình đang mang thai mà sai Hoa Doanh trang điểm cho nàng ta vô cùng loè loẹt, lộng lẫy, luôn luôn ngồi ở lối vào hậu cung chờ Bệ hạ.
Một ngày nọ, Đức công công đưa phụ hoàng tới nơi đó, cười cười mà nói rằng: “Năm đó, nương nương luôn ở nơi đây chờ người hạ triều, quả thật đối với bệ hạ đúng là nghĩa nặng tình thâm.”
Phụ hoàng mang trong lòng đầy thương nhớ, chợt nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc những bộ quần áo màu sắc mà Đỗ Quý phi yêu thích nhất, trên đầu nàng ta là vô số chiếc trâm cài đầu lộng lẫy, nhìn nghiêng rất giống với Đỗ Quý phi khi còn trẻ.
Nàng ta mỉm cười khẽ cúi người, nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp bái kiến bệ hạ….”
Phụ hoàng quơ tay. Đêm đó, phượng loan cung đèn sáng rất lâu.
Sáng sớm hôm sau, trong cung đã có thêm một vị phi tần, kêu Tuyết phi.
Đỗ Tuyết Phù không quá hài lòng với phong hào này, bởi trong tên nàng ta đã có chữ “tuyết” nên hi vọng có một cái tên khác để cho người khác thấy sự sủng ái của bệ hạ với nàng.
Đáng tiếc, là không có.
Sáng sớm, khi rượu trong cơ thể phụ hoàng đã tan hết, đầu óc tỉnh táo, bỗng nhiên lại nhớ tới Đỗ Quý phi, sợ một ngày nàng sẽ gây phiền toái cho hắn. Đem tất cả các phong hào được đề cử gạch bỏ hết, chỉ thuận miệng phân phó một câu: “Kêu là Tuyết phi đi.”
13.
Ta nghe xong không nhịn được cười, đưa một chén trà cho Tống Uyển Hi, gương mặt nàng đầy mệt mỏi sau chuyến đi dài.
Nàng có chút đề phòng bởi nàng không rõ tại sao ta lại để cho cung nữ thoải mái nói những sự việc riêng tư trong cung trước mặt nàng.
Ta cũng không nói nhiều, hỏi thăm chuyến hồi hương của nàng.
Mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng, nét mặt bỗng trở nên dịu dàng, bình tĩnh nói: “Đa tạ công chúa đã ban thuốc quý, người đã cứu phụ thân của dân nữ.”
“Phụ thân?”
“Là sư phụ nhưng trong lòng dân nữ, người cũng giống như phụ thân của mình.”
Ta “Ồ” một tiếng rồi cười: “Nên là như vậy, cuối cùng loại thần dược kia cũng đem đến đúng giá trị mà nó mang lại.”
Tống Uyển Hi im lặng: “Nếu công chúa có yêu cầu gì giao phó cho dân nữ thì cứ việc nói, chỉ cần không phạm vào đạo đức lương tâm, dân nữ nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Ta cười.
Ta rất thích nàng ấy.
Nàng là một người biết phân biệt đúng sai.
Nếu ta thật sự là cô công chúa đáng thương sống chật vật dưới bóng của Đỗ Quý phi như trong cốt truyện kia, gặp một người trong sáng, xinh đẹp khuynh diễm như Tống Uyển Hi. Vậy ta có thích nàng ấy hay không?
Ta nghĩ, ta sẽ vừa ái mộ nàng nhưng cũng xen lẫn ghen tị.
Bởi vì, cái tôi tối tăm u ám kia, chính là không hề khoan dung độ lượng như vậy, làm sao có thể đứng dưới ánh sáng mặt trời được.
Ta thực sự sẽ biến thành một người phụ nữ độc ác mà tất cả mọi người đều ghét bỏ.
Rất nhiều ngày ngồi chép kinh Phật, ta nghĩ cớ gì ta hết lòng báo đáp Lục Ngọc Chương bởi hắn đã cứu mạng ta, nhưng ta đối với Tống Uyển Hi lại hoàn toàn ngược lại, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng?
Ta nghĩ đó chính là do hoàn cảnh và lựa chọn.
Bởi ảnh hưởng tư tưởng nam quyền theo lời của người phụ hoàng xuyên sách kia của ta.
Nó sẽ khiến người ta bất giác mà xem trọng nam nhân, nhiệm vụ chính là lấy lòng bọn họ, khiến nữ nhân trở nên mềm mại, giọng nói ngọt ngào, mong được nam nhân thương xót, dựa vào nam nhân để được tôn trọng, đạt được địa vị cùng quyền thế.
Dù ta có là công chúa đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi vòng xoay số mệnh.
Bởi xung quanh ta đều muốn lấy lòng phụ hoàng, không lý nào ta lại không bị ảnh hưởng.
Hoàn cảnh ảnh hưởng lên tất cả, bất kể nữ nhân nào cùng lứa tuổi với nhau đều có thể trở thành kẻ địch.
Những nữ nhân thông minh sẽ không được những nam nhân ưu tú để mắt tới, vì vậy, việc kéo nàng xuống là nhiệm vụ của rất nhiều nữ nhân khác.
Trong cốt truyện, ta là nữ nhân độc ác đứng số một, còn có số hai, ba, bốn,….
Chúng ta đem đến những phiền toái còn Lục Ngọc Chương giải quyết những phiền toái đó, chiếm được trái tim mỹ nhân, ôm được mỹ nhân vào trong lòng.
Liệu tình yêu này có là thật?
Câu chuyện kết thúc là Hoàng đế cùng Hoàng hậu sẽ có một đại hôn lễ long trọng rồi cùng cai trị thiên hạ nhưng ta cảm thấy đây giống như một trò cười.
Giống như khi Đỗ Quý phi thắng Thái hậu, khiến phụ hoàng đưa nàng vào cung nhưng nàng ở trong cung vẫn cứ là đấu qua đấu lại.
Trên có sự chán ghét của Thái hậu, lại có sự áp chế của người, dưới là phụ hoàng tuyển thê nạp thiếp vô số lần với đủ các nguyên do khác nhau, tuy các phi tần không được sủng ái nhưng chung quy lại do phụ hoàng không đủ kiên định chứng minh tình cảm của mình.
Ngược lại, vị phụ hoàng kia của ta lại vô cùng kiên định hết lần này đến lần khác gạt bỏ tất cả những đợt tuyển tú khác.
Người ấy cầm quyền mười năm, trong cung không có lấy một phi tần nào mới.
Mười năm ấy, hậu cung thật sự thái bình vui vẻ.
Có thể thấy được, nguyên nhân của mọi vấn đề nằm ở phụ hoàng.
Ta nhìn Tống Uyển Hi, không chút do dự gật đầu.
“Ta cần ngươi giúp ta tạo ra vài loại thuốc để mang theo bên mình, việc này không phạm vào lương tâm đạo đức của cô chứ?”
Tống Uyển Hi cười.
Ta cũng cười.
Nàng thích chế tạo thuốc nhưng ở trong vùng núi không có những loại dược liệu tốt để luyện tập, còn ở phủ Quốc công lại không phải nhà của mình.
Nhưng ở nơi ở này của ta, nàng có vô số dược liệu dùng, tất cả những thứ đó có được là ta tự kiếm được thông qua việc buôn bán.
Cẩn thận phân tích lại cốt truyện, ta có thể cảm nhận được sự thay đổi của thời đại, mỗi một thời đại đều có sự biến hóa khác, đều sẽ có cơ hội để kiếm tiền, ta dạo chơi trong đó làm không biết mệt.
Tay nghề điều chế thuốc của Tống Uyển Hi ngày càng thăng hạng, Tiêu Thiệu rất vui vẻ và thích thú, thằng bé luôn đi theo để xem nàng chế tạo thuốc thế nào
Tống Uyển Hi cũng rất nhẫn nại, giải đáp hết những nghi vấn của thằng bé, còn tiện tay dạy cho Tiêu Thiệu biết thêm nhiều kiến thức: Người nông dân trồng trọt ra sao, thợ săn đặt bẫy thế nào, mùa xuân ra hoa, mùa thu kết quả, mùa đông mặc áo lông mùa hè mặc áo tơ, vạn vật từ sinh đến tử, đều có nguồn gốc và kết thúc.
Thiên hạ trong miệng nàng vô cùng rộng lớn. Ta và Tiêu Thiệu đều bị hấp dẫn bởi những câu chuyện đấy.
Cho đến một ngày, phụ hoàng ta đứng bên ngoài cửa cung của ta rất lâu, ta không kịp phát hiện ra.
Ánh mắt nhìn Tống Uyển Hi rất lâu, trong mắt hiện lên sự thèm muốn đầy dục vọng.
Xa cách với thứ tình yêu trói buộc của Đỗ Quý phi, hắn giống như phát hiện ra vẻ đẹp tươi trẻ của thiếu nữ.
Đây chính là thời điểm cần phải đưa Đỗ Quý phi quay về.
Chỉ có nàng ta mới có thể áp chế được phụ hoàng.
14.
Đức công công ánh mắt phiến hồng bẩm báo lại cho phụ hoàng nghe về những khổ sở mà Đỗ Quý phi phải chịu đựng trong suốt thời gian ở Thượng thư Phủ: Không có bất cứ quần áo mới, mỗi ngày đều nắm chặt ngọc như ý phụ hoàng ban tặng lặng lẽ rơi nước mắt, nàng chán nản không muốn làm đẹp, thân thể ngày càng tiều tuỵ.
Phụ hoàng đôi mắt đỏ hoe.
“Đỗ Tử Quốc sao có thể tuyệt tình đến vậy, đó chính là muội muội của hắn.”
“Tuyết phi là con gái của Đỗ thượng thư, muội muội so với con gái có phần….”
Phụ hoàng thương xót những kẻ yếu ớt, liên tục kêu đưa Đỗ Quý phi quay về.
Đức công công có phần khó xử: “Nên cử ai đi đón nương nương? Nương nương luôn kiêu ngạo nếu người đón không có thân phận gì sẽ khiến nương nương mất hết mặt mũi. Bệ hạ cũng không thể đi, quá mức hoành tráng.”
“Kêu Dung Hoa đi.” Phụ hoàng chỉ định ta.
Ta theo ý chỉ ra khỏi cung. Tống Uyển Hi đi cùng ta, còn Lục Ngọc Chương đi theo mở đường.
Hai người ánh mắt chạm nhau, chỉ khẽ gật đầu không nói gì thêm.
Ta mỉm cười hài lòng vì đã làm được một chuyện không tồi.
Theo cốt truyện cũ, hai người bọn họ lúc này đã kết thành huynh đệ, sống chếch có nhau nhưng bây giờ, bọn họ còn không quen không biết.
Nhưng ta không ngờ được, cốt truyện có thể tác động mạnh mẽ đến thế.
Trên đường đưa Đỗ Quý phi hồi cung, chúng ta bị ám sát.
Lục Ngọc Chương rõ ràng muốn tới cứu ta nhưng một điều kì lạ nào đó hắn lại cứu Tống Uyển Hi.
Hai người bọn họ ngạc nhiên lăn sang một bên, còn ta thì chật vật né tránh những nhát kiếm chí mạng hướng vào mình. Lúc này, Lục Ngọc Chương lại xông tới, bảo vệ ta.
Nhưng Đỗ Quý phi lại không hề may mắn như vậy, nàng ta bị đâm trúng cánh tay, nhìn thấy nguy hiểm cận kề, ta dùng sức kéo nàng ta đến cạnh Tống Uyển Hi.
Ta hiểu rồi.
Những thời khắc then chốt, chỉ có dựa vào nữ chủ mới có thể giữ được mạng sống.
Tống Uyển Hi vô cùng nghĩa khí mà bảo vệ ta, Lục Ngọc Chương cũng đã bắt sống đưọc tên thích khách, bẻ nanh độc ở trong miệng hắn ta rồi bắt đầu thẩm vấn.
Sau khi dùng hình dã man, hắn cũng nói thật.
“Ta không biết là ai, nhưng ông chủ của ta kêu người ấy là trúc sơn tiên sinh.”
Sắc mặt Đỗ Quý phi bỗng thay đổi.
Người khác không biết trúc sơn tiên sinh là ai, nhưng ta vốn thuộc cốt truyện, biết được rằng khi còn trẻ, phụ hoàng, Đỗ Tử Quốc và Đỗ Quý phi đều tự đặt cho mình một cái tên gọi khác.
Tên khác của Đỗ Tử Quốc là trúc sơn tiên sinh.
Ngoại trừ bọn họ ra, không ai biết trúc sơn tiên sinh là ai.
Khi cái tên được nói ra từ miệng tên thích khách, đối với Đỗ Quý phi mà nói, giống như một đòn trí mạng.
Cũng đồng nghĩa với việc, nàng ta bị chính gia tộc của mình bỏ rơi,
Ca ca của nàng đã quyết định đặt cược vào ái nữ của mình, dù sao Đỗ Tuyết Phù vâcn còn trẻ lại đang mang trong mình long thai.
Một người vì tuổi già mà nhan sắc tàn phai, lại không thể sinh con, cả đời nằm mơ cũng không được ngồi vào cái ghế hoàng hậu, đối với Đỗ gia mà nói, là một thứ vô dụng.
Đỗ Quý phi bàng hoàng rơi nước mắt.
Ta với Tống Uyển Hi ngồi trên lưng ngựa, nói nàng ta nên yên lặng chút.
Xuống xe ngựa, vẻ mặt nàng đã bình tĩnh hơn nhiều, mượn ta cung nữ chải tóc, trang điểm, thay lại một bộ y phục khác, ngay sau đó, không quan tâm đến việc cánh tay mình bị thương, nàng nâng váy lên giống như một thiếu nữ trẻ, chạy như bay tới cung điện của phụ hoàng.
Nàng giống như chú chim nhỏ đi lạc, ôm chặt lấy phụ hoàng mà khóc lóc, nói rằng mình nhớ người ra sao.
Vừa dứt lời, nàng ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Nàng ngất đi, thái y chẩn bệnh phát hiện ra Quý phi nương nương bị trúng độc, đã uống nhiều ngày, nếu không chữa trị kịp thời chắc chắn sẽ chếch.
Phụ hoàng tức giận.
Đỗ gia lại càng xui xẻi.
Đỗ Tuyết Phù bị phạt.
Còn ta và Tống Uyển Hi lại được ban thưởng.
Các người thấy đấy, nữ nhân không đặt tình yêu vào đầu thì sẽ vô cùng khôn ngoan, tỉnh táo. Đó là một chuyện tốt.
Mà nam nhân khi tình yêu trở nên nhàm chán, hắn sẽ lại có hứng thú với nhiều nữ nhân khá, đây là một chuyện xấu.
Tống Uyển Hi có thể sẽ bị tổn hại.
Ta vốn muốn giữ nàng lại bên mình khoảng một năm, nhưng bây giờ, nhân lúc phụ hoàng vẫn còn dồn hết sự chú ý vào Đỗ Quý phi, ta sẽ nhanh chóng đưa nàng ra khỏi cung.