Nữ Đế

Chương 2


5.

Phụ hoàng xuyên sách của ta đã từng kể cho ta biết, ta chính là nữ phụ độc ác, là một kẻ xui xẻo.

Yến hội lễ cập kê của ta chỉ là một cái sân khấu, tuy hội tụ vô số người tài nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nơi cho nam nữ chính xuất hiện.

Thích khách làm loạn buổi lễ, ta trong lúc loạn lạc vô tình bị thích khách đẩy ngã, nhận thay phụ hoàng một đao. Chính vì đỡ thay một đao này, ta cùng phụ hoàng trở nên thân thiết hơn bao giờ hết, về sau ta được phụ hoàng tin tưởng, vì nam chính mà trở thành con tốt thí theo cốt truyện.

Nam chính vì dũng cảm hộ giá, phụ hoàng để ý hắn văn võ song toàn, đồng thời hắn chính là người sau này bài binh bố trận, chỉ huy quân sự.

Ta coi hắn là ân nhân cứu mạng, vừa gặp đã yêu, hết lần này tới lần khác đều dâng hết lòng dạ của mình cho hắn, trở nên độc ác tàn nhẫn dọn dẹp sạch sẽ những vật cản đường hắn, còn hắn thì nhân danh chính nghĩa mà dạy dỗ ta.

Nữ chính thể hiện tài y thuật của mình, cũng có ơn cứu mạng ta, mà ta lại lấy oán báo ân, bởi vì nàng cùng nam chính thân thiết mà chèn ép, hãm hại nàng, cuối cùng ta liên tục bị vả mặt, phản kích, bị hạ độc hết lần này tới lần khác.

Vì biết được một phần cốt truyện, ta đã nghĩ rất nhiều mình có nên hay không nên đỡ một đao giúp phụ hoàng.

Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nghĩ không cần làm như vậy.

Phụ hoàng trăm phương nghìn kế dạy dỗ ta chính là kỳ vọng ta có thể tránh cốt truyện, hy vọng ta có thể tự do tự tại.

Vì thế, ta sẽ không bao giờ dùng mưu kế khiến chính mình bị tổn hại.

Có một cơ thể khỏe mạnh ta mới có thể lên kế hoạch để cho những tên thích khách đó có thể lặng lẽ tiến vào cung một cách dễ dàng trước thời điểm hành thích.

Đỗ Tuyết Phù là kẻ ngu ngốc, là quân cờ tốt nhất.

Nàng ta đứng về phe Đỗ Quý phi tất nhiên sẽ phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho sự phản công của ta.

Nàng ta đỡ cho phụ hoàng một đao, đã có ơn rất lớn, ta rất hào hứng xem tương lai một nhà có tới hai sủng phi.

Đỗ Quý phi nếu biết được mình một ngày kia muốn cùng cháu gái mình tranh sủng, vẻ mặt đấy nhất định sẽ vô cùng tuyệt vời.

Mà Đỗ Quốc Tử, ta rất muốn xem giữa em gái và con gái mình hắn sẽ lựa chọn ai để hậu thuẫn.

Tống Uyển Hi băng bó vết thương xong, bước ra ngoài. Nàng yên lặng nhìn ta, trên mặt giống như đã quá quen với việc nhìn thấy sự sống và cái chết của người khác.

Ta lấy từ trong áo ra một cái hộp đưa cho nàng.

“Đây là phần thưởng dành cho Tống tiểu thư, hy vọng ngươi sẽ thích nó.”

Tổng Uyển Hi do dự mở hộp ra, liền nhanh chóng đóng lại, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, từ chối nói: “ Thứ này quá giá trị, dân nữ không dám nhận.”

Ta nhàn nhạt nói: “ Cầm đi, vật này ở trong cung đã nhiều năm, Thái y viện cũng không có ai biết cách sử dụng nó sao cho đúng, đưa cho Tống tiểu thư đây nhất định có thể tận dụng hết công dụng của nó.”

Trong hộp là một cây tiên hạc thảo trăm năm, trị được bách bệnh nhưng cũng là độc dược.

Các ngự y trong cung không dám sử dụng loại thuốc này một cách bừa bãi. Mà Tống Uyển Hi ngàn dặm xa xôi tới kinh thành cũng chỉ vì một gốc cây tiên hạc thảo.

Sư phụ của nàng ta năm đó phát hiện ra bí mật trong cung, liền giả chết để trốn khỏi cung, ông bị thương nặng, thuốc và châm cứu chỉ có thể kéo dài thời gian.

Tống Uyển Hi hiếu thuận, nàng nghiên cứu ra một phương thuốc, chỉ thiếu duy nhất một gốc cây tiên hạc thảo.

Ở trong cốt truyện, nàng hợp tác với Lục Ngọc Chương, trải qua trăm ngàn cay đắng, hy sinh vô số lần mới có được tiên hạc thảo, vội vàng quay về nhưng lại nghe tin sư phụ đã mất.

Tất cả những cố gắng trở thành vô ích, đó là khoảng thời gian khó khăn nhất.

Lục Ngọc Chương luôn ở bên cạnh nàng, hai người nhanh chóng phát triển tình cảm, trở thành bạn bè, sống chết có nhau.

Tất nhiên ta sẽ không thể ngồi im để mặc sự tình diễn ra như vậy.

Cho nên từ sáng sớm ta đã chuẩn bị xong loại thảo dược kia. Phụ hoàng hy vọng ta có một cuộc đời thuận lợi, bây giờ ta với Lục Ngọc Chương và Tống Uyển Hi đều là lần đầu gặp nhau, không có hận thù sâu sắc, ta nguyện ý đem thiện ý của mình chia sẻ với nàng.

Tống Uyển Hi do dự một lúc, cuối cùng cũng nhận lấy hạc tiên thảo, trịnh trọng hứa với ta.

“Vật này đối với Uyển Hi thật sự rất cần thiết, đa tạ công chúa ban tặng, nếu sau này người có yêu cầu, Uyển Hi nhất định sẽ hết sức báo đáp lại ân tình này của người.”

“Vậy tốt, ta hy vọng ngươi có thể vào cung sống cùng ta một năm, ngươi có đồng ý không?”

Ta mỉm cười nhìn nàng, trong đôi mắt tràn ngập mong chờ.

Tống Uyển Hi yên lặng rất lâu sau mới đáp lại: “Được.”

Nàng vội vã ra khỏi cung. Màn đêm buông xuống, nàng rời khỏi phủ Quốc công, nhanh chóng trở về quê hương.

Ta tản bộ quanh hồ nước ở Ngự hoa viên, tại đó gặp Lục Ngọc Chương. Hắn đang cùng Đỗ Quốc Tử cãi vã.

Đỗ Quốc Tử được báo lại rằng thích khách cùng hắn có quan hệ. Nghe vậy, hắn liền vội vã tới, tự tiện xông vào cung khi không được phép, có lẽ muốn chứng minh bản thân trong sạch trước mặt phụ hoàng ta.

Mà Lục Ngọc Chương, với tư cách là thống lĩnh thị vệ được phụ hoàng giao phó, tất nhiên muốn ngăn chặn những hành vi như vậy.

Đỗ Tử Quốc vốn kiêu ngạo là vậy, lại để một cái tên tân Trạng nguyên nho nhỏ kia vào mắt, lập tức sai người bắt giam Lục Ngọc Chương.

Lục Ngọc Chương bị ép quỳ trên mặt đất, mặt nghiêm nghị, trong mắt có chút không chịu khuất phục.

Đúng lúc này, ta chậm rãi bước tới.

6.

Suy nghĩ của ta rất đơn giản.

Theo cốt truyện, bởi vì Lục Ngọc Chương có ơn cứu mạng đối với ta, tư đó ta giống như con chó trung thành, một lòng một dạ hết lòng vì hắn.

Ta rất muốn nhìn xem, nếu ta cứu Lục Ngọc Chương thì hắn sẽ đối với ta như thế nào?
Trong bầu không khí căng thẳng đó, ta bước tới bình tĩnh nói: “Đỗ đại nhân, xin chúc mừng.”

Đỗ Tử Quốc khóe miệng lộ ra một tia trào phúng: “Có gì đáng mừng?”

Lão ta đã già rồi.

Lão không còn là người ta thấy trong những buổi yến tiệc, tất cả mọi người đều say chỉ còn riêng hắn là tỉnh táo nữa.

Tóc mai hai bên thái dương đã bạc trắng, đuôi mắt xuất hiện vô số vết chân chim, những nếp nhăn giữa lông mày càng khiến lão thêm vài phần nham hiểm.

Quyền lực khiến người ta mờ mắt, suốt ngày tính kế người khác chắc hẳn là rất mệt đi.

Ta mặt không đổi sắc, mỉm cười nói: “ Đỗ tiểu thư xả thân vì phụ hoàng mà nhận một đao, cứu người một mạng, người bình yên vô sự tất cả là nhờ có công lao của Đỗ tiểu thư, bất quá…..”

“Bất quá cái gì?”

“Vết thương của Đỗ tiểu thư ở trên ngực, tuy thái y đã hết sức chữa trị nhưng chung quy lại sẽ vẫn tổn hại, sau này trên người sẽ lưu lại sẹo, chỉ sợ sau này hôn sự của Đỗ tiểu thư có thể sẽ bị ảnh hưởng….”

Đỗ Tử Quốc trở nên nghiêm túc, nhưng sau đó lại thả lỏng.

Hắn nghĩ Đỗ Tuyết Phù chắn một đao giúp Hoàng đế, như vậy việc hắn ám sát Hoàng đế là chuyện vô căn cứ.

“Lão thần đều tính toán, không nhọc công chúa bận tâm.”

“Ta đưa Đỗ đại nhân qua, phụ hoàng ta đang ở Phượng Loan cung.”

Đỗ Quốc Tử rất hài lòng với sự hiểu biết của ta.

Lão liếc nhìn Lục Ngọc Chương, thích thú nói: “Lục thống lĩnh là tân khoa Trạng Nguyên, nhưng lão phu đây đã qua qua mấy chục tân khoa Trạng Nguyên, ngươi đoán xem những kẻ đó hiện giờ đang ở nơi nào?”

Nói xong, lão cười thật lớn rời đi.

Ta mỉm cười với Lục Ngọc Chương rồi xoay người đi khỏi.

Từ khi lập nước Đại Ninh đến nay đã có tới 50 cuộc thi khoa cử, có hơn 50 vị Trạng Nguyên đã ra đời.

Nhưng những người đó đa số đều không thể tiến xa trong triều đình.

Có người bị giáng chức, có người bị lưu đày, có người đã chet, có người trở nên tầm thường chỉ mong được sống, còn lại thành vây cánh của Đỗ Tử Quốc.

Lục Ngọc Chương cùng bọn họ không giống nhau.

Trong cốt truyện, hắn ta là người đi được xa nhất, giẫm lên tro cốt của ta, lật đổ cả một triều đại, bước lên thời kì huy hoàng của chính mình.

Ta sẽ không để cho loại chuyện này được phép xảy ra.

Ta đi một đoạn khá xa, ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Lục Ngọc Chương cũng đang nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng,…..

7.
Đỗ Tử Quốc bái kiến phụ hoàng ta, bị người chửi một câu: “Cút”.

Hắn ngoan ngoãn lui ra, lại bị người gọi trở vào: “Quay lại đây”.

Không biết hai người bọn họ nói chuyện gì.

Sau khi Đỗ Tử Quốc đi ra, hai mắt ửng đỏ, không ngừng lấy tay áo lau mắt, bộ dạng hiền lương như trở thành một cậu bé vừa bị trách phạt.

Một màn vua quân gặp nhau khiến ta chán ngấy.

Phụ hoàng đối với Đỗ gia sủng ái trước sau như một, mặc dù Đỗ gia lộng quyền đến mức người dân phẫn nộ, hắn cũng tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Triều đại của chúng ta đã từng có một thời kì, ngoại tộc nắm quyền, phải mất 10 năm mới có thể giải quyết được cuộc nổi loạn đấy.

Vì tránh không đi vào vết xe đổ đó, các Hoàng hậu sau này đều được tuyển chọn từ các gia tộc có gia thế bình thường.

Mẫu hậu ta là con cái của quan cửu phẩm, nàng lên Hoàng hậu nhưng ông ngoại ta cũng chỉ được bổ nhiệm lên quan ngũ phẩm.

Đỗ Quý phi thì khác.

Nàng ta xuất thân từ gia tộc họ Đỗ, thời kì huy hoàng của Đỗ gia có tới ba người làm quan trong một gia tộc, gia thế hùng mạnh, rắc rối.

Theo lệ nàng ta không những không được làm thê thiếp, thậm chí còn không được vào cung.

Nhưng nàng ta cùng phụ hoàng nảy sinh tình cảm, trải qua sự sống và cái chết. Vì có thể tiến cung, nàng ta chấp nhận uống một bát thuốc “nghỉ thai sản” để được Thái hậu chấp thuận cho cơ hội vào cung.

Vì chuyện này mà tình mẫu tử giữa Hoàng đế và Thái hậu ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn gặp nhau từ đó.

Đến khi Thái hậu qua đời, mặt vẫn hướng ra cửa, tha thiết muốn được nhìn mặt nhi tử của mình lần cuối.

Cuối cùng vẫn là không đợi được.

Phụ hoàng đứng ngoài cửa, cũng không bước vào.

Thái hậu sau khi được an táng, Từ Ninh cung vang lên tiếng khóc thảm thiết.

Phụ hoàng cũng khóc, nhưng là khóc trong lòng Đỗ phi. Ta nghĩ đây chính là thứ tình yêu khiến cho đầu óc mụ mị mà phụ hoàng xuyên sách của ta nói tới.

Theo cốt truyện, ta và phụ hoàng đều bị tình yêu làm lu mờ lí trí. Nhưng đến bây giờ, khi được chứng kiến tất cả, ta chỉ cảm thấy ớn lạnh đến kinh hãi.

Phụ hoàng chắc chắn sẽ không thể làm ngơ được được việc để ngoại tộc lộng quyền là một chuyện đáng sợ đến nhường nào.

Vào thời nhà Hán, Lữ gia nắm giữ quyền lực, hơn một nửa gia tộc họ Lưu bị tàn sát.

Sau khi Lữ hậu mất, Lưu gia phản công tiêu diệt toàn bộ Lữ gia, những kẻ họ Lưu có dây dưa với Lữ gia cũng bị giet.

Phụ hoàng ít con, chỉ có một trai một gái. Trong đó, ta là lớn nhất.

So với Đỗ thị hùng mạnh, chúng ta cũng chẳng đáng được để vào mắt.

Trong mắt phụ hoàng ta, hai đứa còn cũng không thể sánh nổi với tình yêu vĩ đại vượt qua bao khó khăn của hắn.

Chờ Đỗ thị hoàn toàn khiến phụ hoàng bị che mờ đôi mắt, chúng ta cũng chỉ còn con đường chếch. Phụ hoàng ta có thể ngu muội tin tưởng vào tình yêu của hắn, ta thì không tin Đỗ gia.

8
Đỗ Tử Quốc đi vòng sang bên sảnh bên.

Đỗ Tuyết Phù đã tỉnh lại,khóc lớn: “Là con nhãi Vinh Hoa đẩy con, nếu không phải nàng ta thì làm sao con lại bị đâm một đao như vậy, nàng ta còn đe dọa muốn giếc con.”

Đỗ Tử Quốc vội che miệng nàng ta lại: “Con nhớ kĩ cho ta, là con tự nguyện đỡ cho bệ hạ một đao, chưa từng có ai đẩy con, nhớ chưa?”

Đỗ Tuyết Phù còn muốn nói thêm.

Ta tiến đến, nhìn Đỗ Tử Quốc nhẹ nhàng giải thích.

“Đỗ đại nhân xin thứ lỗi, khi đó tình huống khẩn cấp, thái y bó tay, Quý phi nương nương lại đang cùng bệ hạ lại cãi vã sự việc bị thích khách ám sát mà Đỗ tiểu thư đây lại mất ý thức, ta chỉ có thể dùng lời nói đả kích, khiến nàng có ý chí muốn sống, tận dụng cơ hội rút đao. Có lẽ ta chưa bao giờ làm việc như vậy nên có chút sơ sẩy nên khiến Đỗ tiểu thư đau, nhưng không phải cố ý.”

Đỗ Tuyết Phù vô cùng kích động: “Ngươi nói dối, ngươi chính là cố ý…..hừ…..”

Nàng ta tức giận khiến miệng vết thương lại rách ra.

Ta thở dài, chậm rãi nói: “Đỗ tiểu thư, nếu lúc đấy ta không kịp thời dẫn Tống tiểu thư tới, chỉ sợ cái mạng của tiểu thư cũng không còn, ta muốn hại ngươi tất nhiên sẽ không phí thời gian cứu ngươi, ngươi có thể không coi ta là ân nhân cứu mạng mình nhưng cũng không thể đổi trắng thay đen.

Nói xong ta xoay người rời đi.

Đỗ Tử Quốc hắn có tin hay không, không quan trọng. Ta chỉ muốn cho hắn biết rằng, con gái bảo bối của hắn trong lúc bị thương, muội muội của hắn cũng không bận tâm cháu gái mình sống chếch ra sao.

Ta rất hứng thú xem giữa con gái và em gái mình, Đỗ Tử Quốc sẽ chọn ai.

Đỗ Tuyết Phù được dưỡng bệnh trong cung.

Đỗ Quý Phi cho sáu cung nữ tới hầu hạ Đỗ Tuyết Phù, trong đó có một cung nữ tên Hoa Doanh rất mau miệng. Nàng ta coi Đỗ Tuyết Phù giống như chủ tử của mình mà hết lòng hầu hạ, ban ngày cẩn thận chăm sóc, ngày đêm cực nhọc hầu hạ, không nghỉ ngơi giây phút nào.

Đỗ Tuyết Phù hồi phục đã gầy đi nhiều.

Nàng ta hỏi Hoa Doanh sao lại trung thành như vậy.

Hoa Doanh nhẹ giọng nói: “Người là chủ tử, nô tỳ đối với chủ tử như vậy là điều đương nhiên.”

Đỗ Tuyết Phù cười đắc ý: “Ngươi là một con chó trung thành.”

Nàng ta tự dương tự đắc mà sai khiến Hoa Doanh, coi như hậu cung nàng giống như nhà của mình. Tính tình nàng ta còn kênh kiệu hơn Đỗ Quý phi, vài lần bị Đỗ Quý phi nhắc nhở mới khiêm tốn hơn.

Đỗ Quý phi muốn tổ chức một bữa tiệc mừng Đỗ Tuyết Phù bình phục, sau đó đưa nàng ta ra khỏi cung. Cố ý cầu phụ hoàng phong cho Đỗ Tuyết Phù làm quận chúa.

Mọi thứ đều chuẩn bị chu đáo, chỉ đợi cung yến.
Ngày hôm ấy, cung điện vốn im lìm bỗng thức tỉnh, khắp nơi treo đèn kết hoa, ánh sáng rực rỡ khắp nơi.

Đỗ Tuyết Phù một thân xiêm y màu hồng phấn, trên đầu búi tóc cao động lòng người, giữa hai lông mày điểm một bông hoa tinh xảo, tay cầm cây quạt nhỏ phe phẩy, lộ ra sự trẻ trung, ngây thơ đúng với độ tuổi của mình.

Phụ hoàng liên tục mỉm cười, gật đầu tán thưởng:

“Tuyết phu hoa mạo tham soa thị*, không hổ danh là nữ nhân Đỗ gia.”

Đỗ Quý phi cười, sắc mặt tái nhợt.

*Trung hữu nhất nhân tự thái chân, tuyết phu hoa mạo tham soa thị

[Trích từ Bạch Cư Dị 《 trường hận ca 》, viết chính là Dương Quý Phi.

Dương Quý phi từng được chọn làm thê thiếp của hoàng tử thứ 18 của Đường Minh Hoàng là Thọ Vương, Đường Minh Hoàng lúc đó đã trên 50 tuổi, là cha chồng của Dương Ngọc Hoàn, còn mẹ chồng là Võ Huệ Phi. Mãi đến khi Võ Huệ Phi chết, Đường Minh Hoàng mới lấy cớ để con dâu xuất gia làm đạo sĩ để chịu tang cho mẹ chồng, xem như xuất gia là thay đổi đời người, không còn là vợ của vương tử Lý Mão nữa. Sau thời gian chịu tang 1 năm hay vài tháng, Đường Minh Hoàng đã rước Dương Ngọc Hoàn vào cung, sắc phong làm Quý Phi, chính thức trở thành chồng của nàng, còn đứa con bị mất vợ đẹp cũng không dám hó hé.

Dân gian khi đó đều cho rằng Dương Quý phi càng lớn càng giống sủng phi quá cố của Đường Minh Hoàng là Võ Huệ Phi, càng mỉa mai hơn Thọ vương lại chính là con trai của Võ Huệ Phi.]

Ta không biết Đỗ Quý phi có hiểu hàm ý trong câu nói đó không nhưng rõ ràng là nàng ta không vui.

Năm nay nàng đã gần 40 tuổi, mỗi ngày đều uống canh dưỡng nhan, nhưng năm tháng vô tình không bỏ qua nhan sắc của bất kì ai, Đỗ Tuyết Phù xinh đẹp giống như quả hồ trăn* khiến những năm tháng nhàm chán trong cung của nàng vui vẻ hơn, nhưng loại trái cây càng tươi ngon lại càng chướng tai gai mắt.

*hạt cười

Nàng ta cười nhạt: “Đúng vậy, tiêu lang đang nhớ lại năm đó?”

Phụ hoàng vẫn không để ý, ôm lấy Đỗ Quý phi cười lớn: “Không sai, năm đó ta và nàng cũng như vậy nhưng giờ chúng ta đều già rồi.”

Đỗ Quý phi hơi nắm chặt tay, không ra ý chỉ phong Đỗ Tuyết Phù làm quận chúa mà chỉ ban thưởng một ít châu báu.

Đỗ Tuyết Phù rõ ràng thất vọng ra mặt, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng đa tạ long ân, nhàm chán uống hết chén rượu này tới chén rượu khác.

Đêm hôm đó, Phụ hoàng bị Đỗ Quý phi nhốt ngoài cửa rất lâu, rối rít xin lỗi.

Người nói, mình biết sai rồi, không nên nói câu chúng ta già rồi.

Người nói, bảo bối vĩnh viễn trẻ trung, chỉ có hắn đã già, hắn chính là điên mới nói linh tinh như vậy.

Đỗ Quý phi không để ý.

Phụ hoàng đứng ngoài cửa rất lâu, uống rượu giải sầu.

Nhưng khi hắn ngủ dậy, người nằm bên cạnh mình lại chính là Đỗ Tuyết Phù….

Sáng sớm mặt trời chiếu rọi, cung điện rộng lớn vang lên hai tiếng kêu sợ hãi.

Một cái là Phụ hoàng ta, còn lại là Đỗ Tuyết Phù.

Mà Đỗ Quý phi sắc mặt tái mét đứng ở cửa.

Nàng ta dứt khoát cho hai người họ, mỗi người một cái tát. Đỗ Tuyết Phù bị một chiếc kiệu nhỏ đưa ra khỏi cung còn phụ hoàng mệt mỏi thượng triều.

Đỗ Quý phi ở Phượng Loan cung cho điều tra, phụ hoàng lôi kéo Đỗ Tuyết Phù uống rượu tâm sự, hai người họ đưa nhau trở về tẩm điện, cung nữ có tới bẩm báo nhưng có gõ cửa thế nào Đỗ Quý phi cũng không mở….

Một ngày, Đỗ Quý phi kiều diễm của Phượng Loan cung, lúc thì khóc, lúc lại cười giống như kẻ điên.

Trong miệng nàng không ngừng lẩm bẩm:

“Sĩ chi đam hề, do khả thuế dã. Nữ chi đam hề, bất khả thuế dã*, ha ha ha ha….Tiêu lang, ta mong mỏi ngươi trở lại nhưng cớ sao thành ra như thế này?”

*Con trai có phải lòng mê gái thì còn có thể gỡ ra được. Con gái mà phải lòng mê trai,thì không thể gỡ thoát ra được. Trích “Manh 3- Khổng Tử”

Nhưng đây không phải là điều tệ nhất.

Việc tệ nhất còn ở phía sau.

Phụ hoàng thượng triều tinh thần hoảng loạn. Đám quân thần nhân cơ hội xin lập Thái tử.

Bởi Đỗ Quý phi không thể sinh đẻ, hậu cung có nam tử duy nhất là con của Lý tài tử, mà Lý tài tử mang thai khi cơ thể phụ hoàng nhưng linh hồn lại là vị phụ hoàng xuyên sách của ta.

Hắn đối với đứa bé kia không có tình cảm, ngược lại còn căm thù đến tận xương tuỷ.

Ở trong lòng hắn, đó chính là một đứa con hoang.

Đối với hắn, việc lập đứa con hoang kia lên làm Thái tử, chẳng thà giếc chết hắn còn dễ chịu hơn.

Nhưng thật trớ trêu, hắn chỉ có duy nhất đứa con trai này.

Trong cơn giận dữ, hắn đấm đánh mấy vị quan thần xin lập Thái tử.

Sau khi hạ triều, nhìn thấy trước mặt là đồ đạc bị đập vỡ nằm la liệt, Đỗ Quý phi ngồi quỳ trên mặt đất, tinh thần hoảng loạn, như kẻ mất trí.

Khi đó, phụ hoàng thấy đau lòng.

Hắn rơi nước mắt, ôm lấy Đỗ Quý phí cùng nhau ngồi quỳ dưới mặt đất đầy hỗn tạp, hứa hẹn.

“Ta không thể cho nàng vị trí Hoàng Hậu, là ta phụ nàng, nhưng ta xin hứa với nàng, vị trí Thái Hậu nhất định là của nàng.”

Hắn lập tức hạ chỉ, ban chết Lý tài tử, đem đứa trẻ năm tuổi của nàng, nhận nuôi dưới danh nghĩa của Đỗ Quý phi.

Thánh chỉ được đưa tới cung điện của Lý tài tử.

Lý tài tử thoát khỏi tay các mama đang muốn ép chếtt mình, lập tức chạy tới Phượng Nghi cung của mẫu hậu ta, dập đầu lớn tiếng kêu “Cứu mạng”.

Máu tươi trên đầu chảy xuống. Dường như nàng không biết đau là gì, chỉ biết mỗi một cái dập đầu đều dùng sức.

Phượng Nghi cung mở cửa.

Mẫu hậu đứng ở cửa, trên người mặc triều phục, vô cùng đoan trang và khí chất.

Nàng cho người đưa Lý Tài tử bảo vệ trong Phượng Nghi cung, còn mình dẫn đầu đưa các mama và cung nữ tới Phượng Loan cung.

Thị vệ chặn nàng ở cửa.

Nhưng làm sao có thể ngăn cản, nàng vô cùng khí phách đẩy đám thị vệ tiến vào.

Phụ hoàng và Đỗ Quý phi đang diễn một màn ân ái, đút cho nhau ăn nhưng sự xuất hiện của mẫu hậu khiến cho thời khắc này bị cắt đứt.

Phụ hoàng gầm lên: “Ai cho phép ngươi vào đây, mau cút ra ngoài cho trẫm.”

Thái hậu giơ lên ​​chiếu chỉ trong tay, bình tĩnh nói: “Thái hậu hạ chiếu chỉ buộc thần thiếp không muốn đến cũng phải phải đến. Bệ hạ có thể chối bỏ mẫu thân mình, nhưng thần thiếp là con dâu không dám bất hiếu.”

Thái Hậu giống như là một cái gai cắm sâu trong lòng phụ hoàng.

Hắn không gặp mẫu thân mình lần cuối, lấy gì để biện minh cho sự hiếu thuận của mình.

Tức giận đến đỏ mặt, ánh mắt đầy hận thù nhưng cũng không thốt được nên lời.

Mẫu thân ta cũng không để ý tới hắn, nàng nhìn thẳng về Đỗ Quý phi.

“Con trẻ vô tội, ngươi muốn giữ đứa nhỏ bên cạnh lại còn muốn giếc mẫu thân nó, sau này lớn lên sẽ hận ngươi, oán trách ngươi. Nếu đứa nhỏ không hận ngươi, không chứng minh nỗi oan khuất của mẫu thân nó, nó cũng chỉ là một con sói mắt trắng vô tình, về sau cũng sẽ không vì ngươi là dưỡng mẫu của nó mà hiếu thuận, sau này ngươi có là Thái Hậu đi chăng nữa thì cũng chẳng khác gì Thái Hậu quá cố.”

Kết cục của Thái hậu, rõ như ban ngày.

Phụ hoàng vì Đỗ Quý phi mà mẹ con không nhìn mặt nhau, đến khi chếc vẫn là không nhắm mắt.

Ta chưa từng gặp Thái hậu, nhưng lại nghe được rất nhiều chuyện của bà.

Mẫu hậu cho rằng, dưới góc độ của Bệ hạ, Thái hậu giống như người chia rẽ đôi uyên ương, là người lòng dạ hiểm ác, thâm độc. Nhưng khi trở thành người đứng đầu, Thái hậu ở vị trí kia không chỉ có thể nghĩ cho mỗi sở thích của mỗi Bệ hạ, mà bên cạnh còn là giang sơn xã tắc, mong muốn đất nước bình yên.

Bà thà để con trai không nhìn mặt mẹ còn hơn để Đỗ gia có thể lộng hành.

Hy sinh cái tôi nhỏ bé để làm những điều to lớn hơn. Là một người vô cùng khôn ngoan.

Mẫu hậu ta nói, làm người đôi khi phải có chút tuyệt tình, ta có chọn về phe nào cũng sẽ đắc tội với phe khác, cho dù là một người vô cùng may mắn cũng không thể thoát khỏi chuyện đó. Giống như bản thân làm phúc phần cho sau này, Thái hậu không hối hận, nàng cũng vậy.

Đỗ Quý phi khó nhọc nói:

“Trương Chí, ta độc sủng trong cung nhiều năm, có bao giờ đối với mẹ con các người đuổi cùng giếc tận? Nếu không phải ta không thể mang thai, ta lấy con của người khác để làm gì? Hôm nay, đứa nhỏ này ta đã muốn, hắn có chếc cũng sẽ là con trai của ta, bổn cung cũng không hy vọng hắn sẽ hiếu thuận, bổn cung chỉ cần biết thuận ta thì sống, chống ta thì chếch.”

Nàng ta điên rồi.

Mẫu hậu nhìn về phía phụ hoàng, lạnh lùng nói:

“Bệ hạ năm đó khiến Thái hậu ôm một nỗi hận xuống hoàng tuyền, giờ lại còn muốn chia cắt tình mẫu tử của người khác sao? Nếu bệ hạ nhất quyết muốn giếc Lý Tài tử, thần thiếp cho dù có phải liều mạng cũng đem đứa nhỏ kia nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của thần thiếp. Nếu Bệ hạ tha tội chếc cho nàng, thần thiếp tự nguyện cùng phi tần trong cung nhập Thượng Lâm am để cầu cho quốc thái dân an, cả cuộc đời sau này sẽ không bước chân vào cung dù chỉ một lần. Thần thiếp đây sẽ thành toàn cho Bệ hạ cùng Quý phi một đời một kiếp là một đôi.”

Nàng giơ lên cao ý chỉ, quỳ xuống.

Trong một khắc, phụ hoàng bị chấn động, ta cũng không biết hắn đang nghĩ tới cái gì.

Hắn nhìn mẫu hậu rất lâu, từ trong miệng nói ra mấy chữ:

“Trẫm phê chuẩn, cho ngươi hạn ba ngày rời khỏi cung.”

Sau đó, ta suy nghĩ cẩn thận lại, có lẽ hắn nhìn thấy được bóng dáng của Thái hậu trên người mẫu hậu.

Hắn sợ mẫu hậu bởi trong nàng tồn tại một loại đạo đức mà hắn không tài nào đánh bại.

Ba ngày quả thực rất ngắn.

Nhưng phi tần trong cung lại giống như được giả thoát.

Có lẽ, so với việc ở lại trong hoàng cung lạnh lẽo, không biết khi nào mình sẽ trở thành con tốt thí mạng, Thượng Lâm am quả thật là một nơi tốt nhất.

Mẫu hậu ta rất nhanh đã thu dọn xong mọi thứ, nhưng chỉ có ta nàng lại không thể nào yên tâm.

Đêm đó, ta cùng nàng quỳ lạy ở Phật đường trong cung, nàng thất thần nhìn chằm chằm tượng Phật.

Bức tượng lạnh lẽo, vô tri vô giác, nhưng lại là thứ an ủi tâm hồn duy nhất cho vô số cung nhân trong hoàng cung này.

“Người vẫn nhớ vị hoàng đế kia sao?”

“Hắn là một người tốt, năm đó, hắn hỏi ta có nguyện ý muốn cùng hắn rời cung hay không, ta đã động tâm. Hoàng cung tịch mịch, trái cây trên cành cũng có thể trở thành thú vui tiêu khiển.”

“Nhưng ta nhìn hắn, lời nào cũng không thể thốt lên, ta rời cung rất dễ dàng nhưng hắn phải mạo hiểm rất nhiều chỉ để che dấu đi tung tích của ta. Hắn vừa tới đây, đã phải tiếp nhận cục diện rối rắm này, ta không thể khiến hắn bị vướng chân.”

“Ta chưa kịp nghĩ mình muốn cái gì, hắn nói ta hãy suy nghĩ thật kỹ rồi nói lại cho hắn biết. Ta đã suy nghĩ rất nhiều năm, nhưng còn chưa kịp nói những điều sâu thẳm trong lòng cho hắn nghe, hắn vội rời đi… trong nháy mắt vậy mà cảnh còn người mất..”

“Hiện tại, ta có thể rời đi, nhưng Dung Hoa, con phải làm sao? Sau này con chịu ấm ức nhiều vô kể, con không còn nơi vào có thể dựa vào, con phải làm sao đây?”

Nàng nắm chặt tay ta, giọng nói nghẹn ngào.

Ta nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai nàng: “Mẫu thân, từng câu từng chữ phụ hoàng nói lúc trưóc con đều nhớ rõ, người cùng các nương nương hãy yên tâm mà đi khỏi đây, nữ nhi nếu không dựa vào ai thì có thể tự dựa vào chính mình.”

Chờ mọi người đi rồi, ta mới có thể thực hiện được kế hoạch của mình.

Thần cản sát thần, Phật chắn sát Phật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.