Nữ Đế

Chương 1


1.

Khi ta tám tuổi, có thể hiểu được xuyên không là chuyện gì. Phụ hoàng ta đến từ một thời gian và không gian khác.

Ở đó, khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, nam nữ bình đẳng, dù là nam hay nữ đều có thể tự mình làm nên chuyện.

Ta nghĩ đó chính là một thế giới vô cùng tốt đẹp mà ta cũng biết rõ mình là thân phận gì. Theo phụ hoàng ta nhận định, thế giới chúng ta đang sống là một quyển sách.

Ta chính là nữ phụ độc ác trong sách, sau này sẽ vì một người đàn ông mà trở nên ác độc, luôn tìm cách lấy lòng hắn, vì muốn hắn quan tâm ta hơn mà nguyện dâng cả đất nước của mình. Nhưng hắn đối với ta ngoại trừ thù hận chính là chán ghét.

Hắn cùng với một người phụ nữ khác thành hôn để cùng nhau cai trị thiên hạ, ta hóa điên phóng hỏa đốt cung điện nhưng lại thiêu chết cả chính mình. Khung cảnh cả người ta bị thiêu cháy rơi từ trên tường thành xuống càng tô đậm cho lễ cưới của hắn.

Hắn cùng tân nương của mình từ trên cao nhìn thi thể ta đang cháy của ta và nói:

“Cái ác sẽ bị trừng phạt, tất cả mọi chuyện cũng đã đến hồi kết.”

Phụ hoàng kể cho ta những chi tiết này giống như một câu chuyện cổ tích và giúp ta hiểu rằng nữ nhân không thể sa vào tình yêu.

“Nếu một kẻ muốn con dâng cả quốc gia của mình mới chịu để mắt đến con thì thứ kẻ đấy nhìn trúng tuyệt đối không phải con mà chính là đất nước này.”

“Còn nữa, mọi tình cảm trên thế gian này đều quý giá. Tình yêu chắc chắn cần thiết nhưng tình thân, bằng hữu, tình yêu với bách tính và đất nước cũng đều quan trọng như nhau. Nếu một thứ cảm xúc khác đòi hỏi con phải từ bỏ một thứ tình cảm khác để được đáp lại, vậy thứ tình cảm đấy không cần thiết. Tình cảm chân chính là phải dung hòa được mọi thứ, có thể chấp nhận tình cảm của con, bằng hữu, đồng thời tôn trọng đất nước của con. “

“Dung Hoa, con là món quà quý giá nhất trên đời này, là viên ngọc quý trong mắt cha và mẹ con, con cần phải có hoài bão to lớn, trái tim ngoan cường, không thể giống nàng ta chỉ vì một nam nhân mà đòi sống đòi chế t. Nếu con trở thành như vậy, ta sẽ rất thất vọng.”

Người nghiêm túc mà dạy dỗ ta, trong lòng dường như đã trút được nỗi lo.

[ Dạy dỗ đến mức này, nàng sẽ không đi vào vết xe đổ của một nhân vật nữ phụ độc ác đúng không? Không ai có thể ức hiếp con gái của ta, ta sẽ chờ đến khi nhân vật nam nữ chủ kia tới kinh thành, việc đầu tiên ta sẽ đuổi chúng đi. Không ai có thể ngồi lên ngai vàng này của ta.]

Ta cười, ôm cánh tay cha và muốn ngài tung ta với tới những đám mây, người hào hứng ôm ta tung lên rồi lại hạ xuống. Ta vui vẻ đến mức cười thành tiếng, niềm vui của ta bay lên mây rồi lại hạ xuống.

Ta sẽ không trở thành một nhân vật nữ phụ độc ác. Vì phụ hoàng, ta nhất định sẽ không. Người là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm của ta, là nơi tâm hồn ta có thể trú ngụ. Vì người, ta nguyện ý thay đổi.

Nhưng mọi thứ thường không diễn ra như mong muốn.

2.

Vào năm Hồng Nguyên thứ bảy, trời đổ mưa to liên tục trong vòng một tháng.

Cha ta đã lâu không tới hậu cung, người bận rộn xử lý việc triều chính, thu hoạch mùa vụ, lũ lụt, nạn đói, đất nước bỗng chốc trở nên không ổn.

Ta cầm một chiếc ô nhỏ nép ở cửa chờ phụ hoàng bãi triều, nghe được người nói chuyện với Đức công công:

“Trong việc cai trị đất nước, không có gì quan trọng hơn việc trừng trị đám quan lại tham ô. Nếu không thể chấm dứt chuyện đó trong việc xây đập thì ta có bỏ ra bao nhiêu ngân khố cũng chỉ là muối bỏ biển. Đỗ Tử Quốc đặc biệt khiến ta tức giận, hắn nhất định đã nhúng tay vào chuyện này, chờ khâm sai* trở lại, trẫm nhất định sẽ không vì tình cảm cá nhân mà bao che.”

*Là một chức quan do vua phái đi làm một nhiệm vụ quan trọng.

“Bệ hạ!”

Một âm thanh mềm mại như đang nức nở vang lên, quỳ xuống dưới chân cha ta.

Là Đỗ phi.

“Bệ hạ, ca ca của thần thiếp nếu thật sự đã làm chuyện sai trái, cầu xin bệ hạ xem như huynh ấy cùng với ngài là bằng hữu nhiều năm, tha cho huynh ấy lần này, xin ngài, bệ hạ!”

Đỗ phi rất xinh đẹp, đẹp hơn cả với mẫu hậu ta và các phi tần khác ta từng nhìn thấy.

Mẫu hậu đã từng nói rằng, trước khi ta sinh ra, Đỗ phi vẫn luôn đứng đầu trong lòng phụ hoàng ta. Nhưng sau đó, khi nghe mẫu thân ta khuyên, vũ lộ quân triêm*, Đỗ phi cũng giống các phi tần khác, không nổi bật hơn ai.

*Nghĩa là “mưa móc đầy đủ”, tức là phi tần nào cũng đều cần Hoàng đế ban phát ân sủng như nhau.

Nhưng hôm nay, nàng ta lại ở đây.

Cơn mưa phùn giống như tơ lụa, khiến cơ thể nhỏ bé kia chìm trong sương mù, sương mù ngưng tụ thành hạt, ướt đẫm mái tóc nàng, đôi mắt đỏ hoe như hoa dâm bụt trong màn sương, toàn thân lộ rõ vẻ yếu đuối.

Nàng ta thực sự rất đẹp.

Phụ hoàng hơi giật mình, sau đó nghiêm túc nói:

“Nàng đứng dậy đi, vì sự tham lam của đại huynh nàng mà con đê dài mười dặm gặp mưa lớn bị sập xuống, làm ngập hơn chục thôn dưới chân núi, hàng trăm người đã phải chết, và hơn một ngàn người không có nhà để ở. Nếu không trừng phạt nghiêm khắc, oán hận của người dân càng thêm sâu, ta xấu hổ khi làm vua của đất nước này.”

“Bệ hạ!” Đỗ phi kêu lên đầy thê lương: “Ngài quên năm đó ngài bị ám sát chính ca ca đã cứu ngài từ cõi chết trở về, huynh ấy vì ngài mà hút máu độc, khiến chính mình sống dở chết dở. Nếu không gặp được thần y cứu mạng, có lẽ đã mất mạng từ lâu. Bệ hạ đã hứa sẽ cùng huynh ấy hưởng vinh hoa phú quý, ngài đã quên hết rồi sao?”

“Đỗ Nguyệt Như! Chuyện nào ra chuyện đấy, việc tốt của hắn trẫm nhớ rõ, nhưng việc xấu của hắn trẫm không thể nào bao che, trẫm là thiên tử của đất nước này, không thể không công tư phân minh, bao che cho cái ác, việc này tạm thời nàng đừng nhắc đến nữa.” Phụ hoàng ta quả quyết cự tuyệt.

Ta thở dài nhẹ nhõm. Ta vốn không thích Đỗ Tử Quốc. Trong mỗi yến tiệc của hoàng cung, ông ta luôn cười với vẻ thần bí, giống như những người khác đều chỉ là con kiến, chỉ có hắn là kẻ duy nhất tỉnh táo ở đây.

Ta luôn có cảm giác đến cả phụ hoàng ta, hắn cũng không để trong mắt.

“Bệ hạ, nếu Nguyệt Như lấy mạng sống của mình để cầu xin người thì sao?” Đỗ Phi khóc.

Phụ hoàng thở dài một tiếng: “Nguyệt Như….. mạng sống của nàng là mạng, những mạng sống của bá tánh kia cũng là mạng. Nàng có thể nghĩ cho cuộc đời của ca ca nàng, người trong gia tộc nàng, vậy nàng không thể nghĩ cho cuộc đời của những bá tánh đang sống dở chế t dở đó sao? Nàng trở về suy nghĩ lại, sống chế t là chuyện hệ trọng, không phải trò đùa.”

Đỗ phi sửng sốt, khi phụ hoàng ta chuẩn bị rời đi, nàng lao tới ôm chân phụ hoàng ta. Người bị động, ngã xuống thật mạnh, đầu đập vào phiến đá xanh.

Trong một khoảnh khắc, ta thấy rõ ràng Đức công công đưa tay đỡ cha ta nhưng lại bị tiểu thái giám bên cạnh kéo lại.

Đỗ phi bị thị vệ nhanh chóng khống chế, nàng ta bị giữ lại nhưng trên khóe miệng lộ ra một nụ cười kì quái.

“Tiêu lang, ta thật sự hi vọng chàng vẫn là tiêu lang trước đây…..hahaha, tiêu lang, tiêu lang của ta…..chàng trở về đi….”

Năm nay, ta tròn mười tuổi. Ta choáng váng đứng cầm dù. Đại điện trở nên náo loạn.

Một cung nữ giật lấy cây dù trong tay ta, đẩy ta ra bệ hoa đằng sau, rồi xoay người bỏ chạy.

Nhưng cửa ghách mở ra. Một thị vệ nhanh chóng bắt được cung nữ kia, nàng không kịp kêu lên đã bị hắn bẻ gãy cổ.

Ta kìm nén sự tức giận trong cổ họng, tận mắt nhìn thấy nàng ngã xuống, cây dù rơi nằm chỏng chơ trong mưa.

Đôi mắt nàng xuyên qua bệ hoa phía sau, vô hồn nhìn ta.

Sau này ta mới biết, nàng tên Hoa Chi….

Một cái tên thật đẹp….

3.

Phụ hoàng bệnh.

Ta cũng bệnh.

Đỗ phi bị mẫu hậu ta đưa vào lãnh cung, nàng ta không hề khóc lóc hay làm loạn. Mỗi ngày chỉ hỏi duy nhất một chuyện, bệ hạ đã tỉnh chưa?

Phụ hoàng vẫn chưa tỉnh lại nhưng ta tỉnh rồi. Ta vội vàng tìm mẫu hậu để kể lại sự việc ngày hôm đó.

Nàng lẳng lặng nghe, sau đó vuốt ve mái tóc ta, bình tĩnh nói: “ Trước khi phụ hoàng con tỉnh lại, hãy giữ chuyện này trong bụng, sau này ngàn vạn lần không được nói với ai.”

“Phụ hoàng sẽ tỉnh lại.” Ta chắc chắn.

Mẫu hậu trầm mặc. Nàng ôm chặt lấy ta, cơ thể nàng run rẩy.

“Dung Hoa, nếu một ngày phụ hoàng con tỉnh lại nhưng đã thay đổi, con cũng không được nói chuyện này ra. Con đừng sợ cũng đừng lo lắng, chỉ cần nhớ đến những lời mà phụ hoàng đã dạy cho con, ngàn vạn lần không được quên, con đồng ý không?”

Ta không trả lời, giọng nói của nàng trở nên lo lắng. Đến khi thấy ta gật đầu, nàng dựa đầu vào vai ta nước mắt chảy dài.

“Dung Hoa, Dung Hoa của ta….. Tiêu lang, chàng nhất định phải tỉnh lại.”

Rất lâu sau này, ta nghĩ mãi cuối cùng mới hiểu rõ, mẫu hậu cùng Đỗ phi đều gọi là tiêu lang, nhưng tiêu lang mà bọn họ muốn không giống nhau.

4.

Phụ hoàng cuối cùng cũng tỉnh.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là đưa Đỗ phi ra khỏi lãnh cũng, chuyển tới Phượng Loan cung và được thăng vị Quý phi.

Đó là nơi gần tẩm cung của phụ hoàng nhất, hoa mỹ và rộng rãi.

Ngày trước, mẫu hậu ta thấy nơi đó quá mức xa hoa lộng lẫy, tu sửa lại sẽ khiến tốn nhiều thời gian và tiền của, nơi đấy không sử dụng.

Vậy mà bây giờ Phượng Loan cung đã mở cửa.

Nơi đó từ xa có thể nhìn thấy, to như một cung điện khổng lồ của các vị thần tiêu, hồ nước phủ sương mù, hoa sen từng cụm nở khắp hồ, bệ đá bằng cẩm thạch uốn lượn tới đình trong ao. Tiếng cười của Đỗ Quý phi từ đó vọng ra, khiến chim trong hồ cũng bị lay động.

Có người đắc ý, cũng có người thất vọng.

Người thất vọng ở đây là mẫu hậu và các phi tần.

Ai bị khiển trách thì vẫn cứ khiển trách, ai bị cấm túc thì vẫn là cấm túc.

Những người có mâu thuẫn với Đỗ Quý phi trong những ngày qua đều phải nhận hậu quả.

Mẫu hậu nhận chiếu chỉ của phụ hoàng, khiển trách nàng không có đức tính của một bậc mẫu nghi thiên hạ, ra lệnh nàng giao lại hết quyền hạn trong cung.

Nàng vô cảm giao lại phong ấn, đóng cửa không bao giờ bước ra ngoài.

Việc thứ hai sau khi tỉnh lại là thăng chức quan cho Đỗ Tử Quốc, thành thượng thư, tham gia việc quân sự, quốc sự, chỉ huy sáu bộ, trực tiếp xử lý người và quốc khố.

Việc tham ô của hắn bị gạt sang một bên, thành chuyện dĩ vãng. Ngược lại, một số quan viên được phụ hoàng trọng dụng ngày trước, người thì bị lưu đày, người thì diệt tộc.

Nhất thời khiến cho lòng dân hoảng sợ.

Ta cũng không còn được ưu ái.

Ta đã từng trốn từ Phượng Nghi Cung đến Dưỡng Tâm Điện của phụ hoàng để thăm người. Lần đầu thấy ta, hắn cau mày.

Phụ hoàng không trả lời mà yên lặng nhìn ta một lúc lâu, trong đáy mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

“Ngông cuồng và đầy dã tâm, không có nửa điểm của một nữ nhân được dạy dỗ đàng hoàng, về sau không có lệnh không được tới đây. Đến Phật đường quỳ gối chép kinh, thu hồi lại dã tâm của chính mình.”

Ta???? Có dã tâm??

Vậy mà ta không biết mình lại là kẻ có dã tâm.

Ta quỳ gối ở Phật đường viết từng nét một, thắc mắc này luôn lảng vảng trong đầu ta.

Tâm kinh 260 chữ.

Kinh Kim Cương 5000 chữ

Lục tổ đàn kinh 12000 chữ

Lăng nghiêm kinh dài nhất, 62.156 chữ.

Ta chép đi chép lại những văn tự này, ham muốn trong lòng tưởng chừng phai nhạt nhưng tham vọng lại lớn dần như cỏ mùa xuân.

Chép kinh thư tới lần thứ năm mươi năm, ta ngừng bút, dần dần hiểu rõ ràng một việc.

Ta đích xác là có dã tâm.

Dã tâm của ta chảy khắp cơ thể dưới vỏ bọc là vẻ bề ngoài yếu đuối, không có ham muốn của mình.

Năm nay, phụ hoàng cho mở khoa thi, một thư sinh không tên không tuổi đứng đầu bảng, chính thức lọt vào tầm ngắm của nhiều vị cận thần.

Hắn tên Lục Ngọc Chương.

Một kẻ chật vật bước ra từ bùn đen, trải qua bao khó khăn, trắc trở, cuối cùng cũng được nghênh đón trên con đường xán lạn.

Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn trường an hoa.*

*Đối mặt với gió xuân hùng vĩ, phi nước đại bình tĩnh và kiêu hãnh, như thể có thể nhìn thấy sự thịnh vượng của Trường An trong một ngày.
Trích “从军后” của Mạnh Kiều thời nhà Đường.

Hắn leo lên ngựa quất rơi chạy như bay hướng dòng sông Dĩnh Xuyên, tham gia một hội thơ và nổi tiếng với cái tên “Ngọc Chương công tử”.

Cũng năm nay, một bé gái mồ côi vào kinh thành, vô tình cứu sống lão phu nhân ở phủ Quốc công, phu nhân liền quyết định nhận nuôi, cô bé trở thành con nuôi nhà họ Quách.

Nàng tên Tống Uyển Hi.

Câu chuyện ly kỳ này được mọi người ca ngợi , thậm chí ở trong cung cũng nói.

Mọi người đều tán dương việc làm của phủ Quốc công có tình có nghĩa, đồng thời cũng ghen tị với Tống Uyển Hi thật may mắn.

Không ai biết nàng ta thực ra là đệ tử của một thế hệ thánh y, trong tương lai sẽ dựa vào y thuật siêu phàm của mình để hỗ trợ cho Lục Ngọc Chương và tỏa sáng ở kinh thành.

Nam chính và nữ chính bước lên sân khấu.

Cốt truyện của ta dường như đã bắt đầu rồi.

Năm nay, ta mười lăm tuổi, cũng đến tuổi cập kê.

Nhưng người ngồi ở vị trí cao nhất để ta hành lễ không phải mẫu hậu ta, mà là Đỗ Quý phi.

Nàng ta được phụ hoàng ân sủng, càng ngày càng thêm quyến rũ, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ quý phái, kiêu kỳ.

Nàng giống như một con mèo quý, lười biếng ngáp một cái.

Cháu gái nàng ta là Đỗ Tuyết Phù đã ngoài hai mươi, thường xuyên tiến cung bầu bạn với nàng, là cháu gái được nàng ta ưu ái nhất.

Đỗ Tuyết Phù lướt qua đám người, nhìn ta đầy vẻ diễu cợt:

“Hoàng hậu nương nương thân thể không khỏe, Quý phi thay Hoàng hậu nhận thỉnh an. Công chúa, hành lễ đi!”

Không thể nào!

Sáng nay nàng rất vui mừng, từ sớm đã mặc cát phục Hoàng hậu, chờ nghi thức bắt đầu để nhìn thấy ta được mọi người chúc phúc. Sáng nay nàng còn vuốt má ta nói, con gái của ta đã lớn rồi, rất giống phụ hoàng.

Ta và nàng đều hiểu người mà nàng nói tới chính là người đã từng hết mực yêu thương và ôm ta trong vòng tay.

Làm sao bỗng nhiên có thể nói không khỏe?

Chắc chắn là Đỗ Quý phi giam lỏng mẫu hậu!

Nàng ta muốn cho mọi người biết rõ ai mới chính là chủ nhân của hậu cung.

Mặc dù là trưởng công chúa nhưng nàng ta cũng vẫn muốn ta phải khúm núm nịnh bợ.

Đỗ Quý phi vẻ mặt ngạo nghễ, khóe môi lộ rõ ý cười, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Bên trái bên phải đều có rất nhiều người, họ đều cảm thấy kinh ngạc nhưng lại cúi đầu không nói một lời.

Phụ hoàng ta yên lặng không nói một lời nhìn ta, ánh mắt lộ rõ vẻ bất mãn khó chịu.

Hắn chưa kịp nói gì, trong đám người bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, vô số thích khách bất ngờ lao ra hướng thẳng về phía phụ hoàng.

Khi một sát thủ chuẩn bị đâm hắn, ta tóm lấy Đỗ Tuyết Phù đang cùng đám đông bỏ chạy, đẩy tới trước mặt phụ hoàng.

Nàng ta kêu thảm thiết, đỡ cho hắn một dao, ngã vào vòng tay hắn. Còn phụ hoàng đẩy mạnh nàng ta ra, ôm chặt Đỗ Quý phi vào trong lòng, kinh hãi hét lên hộ giá.

Ta lập tức nhìn về phía Tống Uyển Hi, người đang hoảng loạn né tránh, nhưng lại có hào quang nữ chính, ta và nàng thuận lợi thoát khỏi vụ ám sát.

Tống Uyển Hi kinh ngạc nhìn ta, mấp máy môi nhưng không nói gì.

Tên thích khách rất nhanh đã bị bắt lại.

Lục Ngọc Chương bằng võ nghệ cao cường của mình đã thành công bảo vệ bậc đế vương an toàn.

Rất nhanh, mọi chuyện bình thường trở lại.

Phụ hoàng tức giận cho điều tra lai lịch của những tên thích khách kia, bàng hoàng phát hiện ra đó chính là những người bị Đỗ Tử Quốc bức cho tan cửa nát nhà phải đi di dời. Họ tụ tập lại cùng nhau vào rừng làm cướp, luyện tập võ nghệ, chỉ để giế t hoàng đế với mục đích báo thù cho người nhà.

Đỗ Tử Quốc đã từng vì phụ hoàng nhận một dao, bây giờ lại ngược lại.

Hắn vô cùng khiếp sợ, cãi nhau với Đỗ Quý phi một trận.

Bậc đế vương cao cao tại thượng dường như lần đầu tiên ý thức được vị sủng phi của mình cùng gia tộc của nàng ta làm rất nhiều việc ác, điều này đã khiến cho giang sơn của hắn ít nhiều đã có sự lay chuyển.

Phượng Loan cung đã từng là một nơi ngập tràn niềm vui và tiếng cười, bây giờ chỉ còn lại tiếng khóc tức tưởi của Đỗ Quý phi.

Còn ta thì đang nhìn thái ý chữa trị cho Đỗ Tuyết Phù, họ đều bất lực. Nhìn vết thương trên ngực Đỗ Tuyết Phù, bọn họ không chắc chắn và suýt kết án tử hình cho nàng ta.

Nàng ta muốn sống, nước mắt tuôn rơi hướng ra cửa đại điện. Đợi Đỗ Quý phi đến cứu mạng.

Ta tiến tới nói nhỏ vào tai: “Quý phi nương nương đang cãi nhau với hoàng đế, khả năng không có thời gian để tâm đến ngươi. Thật đáng tiếc, ngươi vốn dĩ bị thương không quá nặng nhưng lại bị phụ hoàng ta hất ra, vết đâm lại sâu hơn một chút. So với Đỗ Quý phi ngươi cũng chỉ bằng cái móng chân của nàng, sự sủng ái của phụ hoàng ta dành cho Quý phi mới là thật.”

Đỗ Tuyết Phù nhìn ta đầy oán hận: “Là ngươi, chính ngươi đã đẩy ta. Nếu không phải tại ngươi, ta làm sao có thể ra nông nỗi này, ta sẽ nói với cha ta giết ngươi, giết chết ngươi.”

Thật ngu xuẩn.

Nhưng ta thích,

Ta khẽ cười: “Ngươi có tin hay không, chỉ cần ta đẩy nhẹ thanh kiếm này một chút, ngươi liền chếc không nhắm mắt. Muốn giết ta? Chỉ sợ ngươi phải ở dưới địa ngục 80 năm nữa mới có thể chờ được ta.”

Nàng hoảng sợ: “Ngươi dám!”

Ta mỉm cười, đặt tay lên thanh kiếm.

Đỗ Tuyết Phù chảy nước mắt.

“Cầu xin ngươi, đừng mà……aaa……”
Ta nhanh chóng rút kiếm ra ra, vừa rút ra thì Tống Uyển Hi đi tới, nàng ta nhanh chóng ấn xuống, cầm máu, khâu lại miệng vết thương…

Nàng ta thành thục từng động tác, hành động lộ ra sự nhẹ nhàng khiến người khác có cảm tình.

Ta hoảng hốt trong chốc lát.

Đây là nữ chính.

Chúng ta không hề giống nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.