Nữ Đế

Chương 4


15.

Đêm trước khi nàng rời khỏi cung, ta và nàng đã bỏ lại thân phận ra đằng sau, cùng nhau uống rượu trên nóc nhà dưới bầu trời đêm đầy sao.

Nàng nói: “Công chúa, người là một người tốt, ta trước giờ đối với người luôn có thành kiến, cho rằng những kẻ cao quý đều coi mạng người như cỏ rác, nhưng người lại không giống họ, người vô cùng hiểu biết, có thể nhìn rõ tương lai, ta chưa từng gặp qua một nữ nhân nào thông tuệ như vậy, xin thứ lỗi vì đã từng nghĩ không tốt về người.”

Ta đầy thích thú mà cười lớn.

“Đây không phải lỗi của ngươi mà cái thế giới này vốn đã sai, trên đời này có rất nhiều kẻ cao quý giống như lời ngươi nói, đều coi mạng sống người khác không là gì, khinh thường luật lệ. Ngươi là thầy thuốc, chỉ sợ sau này sẽ phải thấy đủ những điều bất công nhưng một ngày nào đó, ta nhất định sẽ thay đổi mọi thứ.”
“Thay đổi như thế nào?”

Đôi mắt nàng sáng lấp lánh.

Ta uống một ngụm rượu.

“Để cho mọi người đều có thể trở thành Tống Uyển Hi.”

“Mọi người đều trở thành Tống Uyển Hi.”

Nàng lẩm bẩm với bản thân.

Từ nhỏ Tống Uyển Hi đã vô cùng khổ, nhưng may gặp được thần y mang về cưu mang, dạy dỗ như con gái ruột.

Nếu một ngày, tất cả các nữ nhân đều giống như Tống Uyển Hi thì thế gian này nhất định sẽ có công lý.

Ta chỉ tay vào cung điện to lớn trước mặt, tay ta di chuyện một chút, là Phượng Loan cung của Đỗ Quý phi và Hành Chỉ điện của Đỗ Tuyết Phù.

“Ngươi nhìn nơi đó, ngươi nghĩ gì?”

Tống Uyển Hi suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng trả lời: “Hai nữ nhân được người đứng đầu cả thiên hạ sủng ái nhất?”

“Nếu là sủng ái nhất, tại sao lại có tới hai người?”

“Người đời gọi nơi đó là vùng bình yên nhất nhưng nơi đó cảnh tàn sát khốc liệt so với bất kỳ cuộc chiến nào cũng không hề kém cạnh, là vì điều gì? Vì trang sức châu báu? Hay vì vô vàn tơ lụa? Dù có mang trên đầu các loại trang sức hay mặc lên mình những loại vải quý giá, cũng chỉ mặc lên người một lần.”

“Rõ ràng bọn họ cũng có suy nghĩ, chính kiến, xinh đẹp mềm mại, cũng vẫn là hai người còn sống sờ sờ, nhưng điều họ chỉ có thể tranh giành sự sủng ái của một người nam nhân, mà thứ nam nhân mang lại cho các nàng ngoài những điều xa lạ ra thì chẳng còn cái gì.”

“Bọn họ tranh tới tranh lui, dù có lên vị trí cao thế nào cũng chỉ ở trong bốn bức tường suốt đời. Những người hưởng những danh dự cao quý của họ chính là gia tộc, con cháu. Chuyện đó với các nàng không hề có một chút quan hệ nào, nhưng một khi gia tộc bị lau chuyển, người chịu ảnh hưởng lại là bọn họ.”

“Ngươi nhìn nơi đó đi”

Hiện giờ, ta đang chỉ về phía lãnh cung.

“Ngươi có biết bao nhiêu phi tần bị thất sủng, đầy tủi hổ bị giam cầm ở đó khộng?”

Từ lúc xây cung kiến thành đã hơn trăm năm, nơi đó đã có tới hai trăm vị phi tần bị giam ở đó. Trong số đó, những người thật sự phạm sai lầm chưa được một phần, hầu hết đều do liên quan tới gia tộc mà bị giam. Vinh hoa phú quý trên đời thì gia tộc hưởng nhưng người bị mắng là yêu phi, họa thủy thì lại là bọn họ.”

“Đáng sợ hơn, chính bản thân họ cũng nghĩ như vậy, mặc dù lẽ ra họ không nên nghĩ như thế.”

Tống Uyển Hi im lặng: “Công chúa….Ta chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.”

Ta nhìn về phía xa xăm, nhẹ nhàng nói:

“Ngươi nên suy nghĩ kĩ càng, Tống Uyển Hi, tương lai của ngươi sau này, là làm một thần thuốc tài ba hay là phu nhân của một người nào đó.”

“Nếu ngươi trở thành phu nhân của người đó, tất cả những thành tựu mà ngươi đạt được sẽ thuộc về phu quân ngươi.”

“Tất cả sẽ không nhắc tới ngươi, họ sẽ không nói gì về Tống Uyển Hi mà thay vào đó sẽ nói phu nhân của người này vô cùng giỏi giang, khi đó tên của ngươi sẽ bị lãng quên, từ giọng nói, hình dáng cùng xuất thân. Ngươi sẽ chỉ được nhắc đến trong những khoảng trống của một cuốn sách y học nào đó rằng ngươi là Tống thị nào đó.”

“ Nếu ngươi tỉnh táo hơn chút, sáng chế ra được những loại thuốc có thể lưu hành muôn đời. Vậy ngươi đoán xem phương thuốc đó được đặt theo tên của ai? Là Tống Uyển Hi ngươi hay tên của một nam nhân nào khác?”

Ta đứng dậy, nhìn nàng đầy thương cảm.

Nàng khóe mắt phiếm hồng, tất nhiên nàng hiểu hết những gì ta nói.

“Công chúa, không có lỗi thoát nào cho nữ nhân hay sao?”

“Có, về sau nhất định sẽ có, nhưng trước tiên, Tống Uyển Hi, ngươi phải giữ cho tinh thần tỉnh táo, không cần vì những chuyện cỏn con mà động lòng, cũng đừng để bị mê hoặc bởi những tác động bên ngoài. Giá trị của sống không phải là những thứ mà người có thể sờ được hay nhìn thấy được mà chính là những thứ mà ngươi không thể chạm tay vào, thời gian, nghị lực, tình yêu cùng sự tin tưởng đó mới là những thứ có thật và nó không bao giờ thay đổi theo thời gian.”

16.

Tống Uyển Hi rời đi.

Cả một hoàng cung rộng lớn như thế chỉ còn lại ta và Tiêu Thiệu dựa vào nhau sống.

Thằng nhóc cũng đã tới tuổi phải đi học, vậy mà phụ hoàng còn không phân bổ thái phó đến dạy thằng nhóc.

Đỗ Quý phi và Đỗ Tuyết Phù đấu nhau đến mức ngươi chet ta sống, phụ hoàng rất lâu không tới thăm Đỗ Tuyết Phù, nàng ta giận tới mức động thai.

Khi Đỗ Quý phi bình phục hẳn, nàng tiếp tục muốn nuôi nấng Tiêu Thiệu.

Thằng nhóc ôm chặt cánh tay ta khóc đến kiệt sức. Ta đau lòng nhìn Đỗ Quý phi.

Gương mặt nàng tái nhợt, né tránh ánh mắt của ta, buồn bã nói:

“Ta sẽ đối xử tốt với nó, sự việc lần trước đã khiến ta hiểu ra có đứa con mới là quan trọng nhất, ta sẽ đặt hết niềm tin của mình vào bó, ta sẽ học làm một người mẫu thân tốt.”

“Thằng bé có mẹ ruột của nó.”

“Dung Hoa, ngươi đừng tưởng ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ không ra tay với ngươi.”

Ta cười đầy vẻ thương hại.

Đỗ Quý phi nổi giận.

“Ngươi dám làm càn!!”

“Đỗ Quý phi, ngươi có bao giờ nghĩ tới vì sao ngươi không thể sinh….”

“Câm miệng, ngươi câm miệng!”

Đỗ Quý phi hét lớn.

Con cái giống như cái gai trong lòng nàng ta.

Ta thở dài: “Mọi người đều nói, Thái hậu là người tốt.”

“Chẳng lẽ ta là kẻ ác sao? Ta cùng bệ hạ vào sinh ra tử, vì hắn mà tính toán, vì hắn mà cầu xin phụ thân, vì hắn mà phải chịu đủ khó khăn….”

“Còn vì hắn mà hạ độc khiến Hoàng gia gia chech bất đắc kỳ tử?”

Đỗ Quý phi im bặt, nhìn ta đầy hoảng sợ.

Nàng lùi về phía sau, kinh ngạc vì sao ta lại biết nhiều như vậy.

Không khó để đoán được, Tống Uyển Hi nói cho ta một vài chuyện, từ cốt truyện biết được một ít, từ đó xâu chuỗi lại với nhau là biết được chân tướng sự tình.

Sư phụ của Tống Uyển Hi là y thánh một đời, nhưng y thánh là người tìm ra được dược liệu chứ không phải tuỳ tiện mà có được, nơi có dược liệu khắp thiên hạ nhiều nhất chính là hoàng cung.

Ông tới kinh thành, tiến cung và tận hưởng một cuộc sống thư thái.

Cho đến một ngày, ông phát hiện Hoàng gia gia bị trúng độc.

Chỉ là sắc mặt hơi thay đổi đã bị theo dõi.

Cuối cùng, ông không thể không giả chếch để thoát thân…….

Chuyện này, Thái hậu hẳn đã phát hiện ra nên khi phía Đỗ Quý phi muốn tiến cung, người mới quyết liệt mà ngăn cản.

Nếu Đỗ gia dám hạ độc chếch Hoàng gia gia thì một ngày nào đó cũng sẽ xuống tay với phụ hoàng.

Đỗ Quý phi chỉ cần sinh hạ một đứa trẻ, Đỗ Tử Quốc nhất định sẽ khiến cho phụ hoàng chet đi mà thần không biết quỷ không hay.

Nhưng những điều đó, phụ hoàng vốn không nhìn rõ. Thật đáng thương!

Hắn với Đỗ Quý phi có lẽ đều bị tình yêu làm lu mờ lí trí, có thể sống chếch vì tình yêu, không thể tình cảm thuần khiết của mình bị nghi ngờ làm vấy bẩn nó.

Nhưng Đỗ Tử Quốc thì không, hắn là một kẻ có dã tâm, hắn làm mọi chuyện với bộ não cực kì tỉnh táo, ba đời tổ tông nhà hắn đều biết thứ mình muốn là gì.

Đỗ Quý phi thất thố cứ như vậy mà hoảng loạn xoay người rời đi, nếu nàng ta đi báo lại với phụ hoàng, chắc chắn hôm nay là ngày chếch của ta.

Ta bình tĩnh: “ Đỗ Quý phi, con của người khác chỉ là nuôi dưỡng không phải máu mủ ruột thịt. Thật ra khi đó Thái hậu đã để lại cho ngươi một đường lui, người chỉ cần kiên nhẫn một chút là có thể nhận lấy thuốc giải từ Thái hậu, tự sinh cho riêng mình một đứa trẻ, thật đáng tiếc….”

“Ngưoi nói cái gì?”

Nàng dừng bước, xoay người lại. Ta giơ lên một viên thuốc, tiếp tục nói:

“Ngươi nghĩ Thái hậu không muốn cho ngươi tiến cung vì sợ ngươi sao? Hay là sợ phía sau ngươi là Đỗ gia?”

“Nếu phụ thân và ca ca của ngươi nghĩ cho ngươi, bọn họ sẽ tự xin từ quan rời kinh thành, yên phận thủ thường làm lão gia nhà giàu, dựa vào tính cách của phụ hoàng thì nhất định sẽ không bạc đãi bọn họ. Tuy nhiên, thứ bọn họ chọn là quan to chức lớn.”

“Ngươi cho rằng thứ thuốc kia là vấn đề Thái hậu đưa ra cho mình ngươi sao? Ngươi sai rồi, đó là vấn đề Thái hậu đưa cho Đỗ gia. Người thân của ngươi vì tiền đồ của chính mình, từ 20 năm trước đã sớm từ bỏ ngươi.

Đỗ Quý phi suy sụp, hét lớn: “Ngươi nói dối!”

“Vậy ngươi có biết Thái hậu là tiểu thư nhà ai không?” Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.

Đỗ Quý phi im bặt.

Ta bước thêm một bước, cách nàng ta chừng một bước chân, nhẹ giọng nói:

“Thái hậu chính là con gái của Triệu gia nổi danh khắp thiên hạ, là gia tộc đã có hàng trăm năm, nàng cùng Hoàng gia gia quen biết nhau, họ nảy sinh tình cảm nhưng người kiềm chế lại được, buông bỏ đoạn tình cảm, xin đi tu.”

“Nhưng vì phụ thân của Thái hậu vì quá yêu thương con mình nên quyết định từ quan, đưa cả nhà rời kinh thành, mở một trường học nhỏ để dạy học và giáo dục người dân.”

“Đây mới chính là điều một gia đình yêu thương con cái sẽ làm, biết rõ điều cấm kị nhất của hoàng thất là ngoại tộc muốn nhúng tay vào quốc gia đại sự nhưng vẫn cố tình. Thiên hạ làm sao có chuyện dễ dàng như thế.”

“Đây là thuốc giải độc cho ngươi, nhưng ta muốn giữ lại Tiêu Thiệu bên mình, mong ngươi cũng đừng gây khó dễ ở Thượng Lâm am, những nữ nhân đó cả đời không được ân sủng, sớm đã không thể bằng ngươi, hãy để cho họ một con đường sống.”

“Bất quá, Quý phi nương nương, Đỗ gia đã có Đỗ Tuyết Phù, nhất định sẽ không để ngươi dễ dàng sinh đứa trẻ ra, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Ta cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Thiệu rời đi. Ta có thể cảm nhận được ánh mắt của Đỗ Quý phi ở phía sau, đặc biệt chói mắt.

Nàng nghiến răng bật ra mấy từ.

“Ngươi châm ngòi ly gián!!!!!”

Ta cười.

Đúng vậy.

Ta là kẻ châm ngòi ly gián.

Mười mấy năm trôi qua.

Thái hậu làm sao có khả năng để lại thuốc giải cho Đỗ Quý phi. Nhưng ta nói là Thái hậu để lại, thì chính là Thái hậu để lại.

Mọi người đều nói Thái hậu là người tốt chưa ai nói qua Thái hậu là kẻ xấu.

Thời điểm người nghi ngờ chính con trai mình giếc cha nên điều tra cho rõ ngọn ngành, sau đó phế truất ngôi báu, chứ không phải chỉ đổ hết tội lên Đỗ Quý phi.

Nhưng mỗi người đều có điểm giới hạn của mình, hiện tại ta nhìn mọi chuyện như vậy nhưng tình hình lúc như nào, ai mà biết được.

Có lẽ đó là quyết định tốt nhất của Thái hậu lúc đó, rốt cuộc thì quyền lực chưa bao giờ nằm trong tay của nữ nhân.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thắng hay bại cũng để cho thế hệ sau này bàn luận.

17.

Đỗ Quý phi nhận được thuốc giải, đối với ta cũng bớt đề phòng hơn nhiều.

Ta có thể thoải mái tự do ra vào cung.

Ta đã điều tra được nơi làm việc và biết rõ lịch trình của Lục Ngọc Chương, thường nhờ hắn đưa ta ra ngoài chơi.

Vì vậy, có những phát sinh ngoài ý muốn ở những nơi nam chủ đi qua.

Chúng ta gặp được Hầu gia đang bị ám sát, Lục Ngọc Chương cứu người nhưng người được cám ơn lại là ta.

“Đa tạ công chúa đã ra tay giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích. Miếng ngọc bội này, người hãy giữ lấy bên mình, nếu người cần có thể đến tìm tại hạ.”

Ta đáp lễ lại rồi thản nhiên nhận lấy tín vật của đối phương.

Trên đường đi gặp một tướng quân trẻ bị trúng độc, Lục Ngọc Chương chịu trách nhiệm đánh lạc hướng kẻ địch, ta đem thuốc giải độc mà Tống Uyển Hi bào chế vào miệng hắn, đối phương mở to mắt, người đầu tiên hắn nhìn thấy là ta, vô cùng cảm kích.

Thật tốt, ơn cứu mạng của nữ phụ thâm tình, hắn sẽ không quên đâu nhỉ?

Sau đó còn gặp hoàng tử của nước khác, hắn vốn sẽ là người cùng Lục Ngọc Chương kết nghĩa huynh đệ.

Nhưng lúc ta phát hiện ra thân phận của hắn, ta lập tức sai Lục Ngọc Chương bắt và đem giam ở Đại Lý tự.

Hơn nữa ta còn thuyết phục phụ hoàng cho người ta vẽ lại chân dung hoàng tử và trao đổi được vô số tiền bạc, lợi ích từ đất nước của hắn, sự việc này là điều đáng khen ngợi nhất trong số ít thành tựu của phụ hoàng trong thời gian trị vì.

Thời khắc hắn được thả ra, hắn đầy oán hận nhìn chằm chằm Lục Ngọc Chương, nếu ánh mắt có thể giếc người thì Lục Ngọc Chương đã chếch hàng trăm lần.

Ta lẩn trốn trong đám đông, giả chếch.

Những việc tốt thuộc về ta còn thù oán dừng lại trên người Lục Ngọc Chương là được rồi, không còn gì tốt hơn thế.

Vì những vết thương trên người hắn ngày càng nhiều, mà những lời cảm ơn dành cho hắn rất ít nhưng ghi thù thì càng ngày càng nhiều.

Hắn nhìn ta đầy kì quái, tủi thân nói: “Tại hạ thấy công chúa đang giấu ta điều gì đó.”

Điều hắn muốn nói chính là, đi cùng với ta toàn gặp chuyện xui xẻo.

Haiz!

Hắn còn không biết mình là nam chính, điều đó đối với hắn chính là cơ hội.

Cứu đại thần, có ơn với tướng quân lại còn có mối quan hệ tốt đẹp với hoàng tử nước ngoại, còn có một vị hôn thê là đệ tử của bậc y thánh, đó đều là nền tảng vững chắc của Lục Ngọc Chương trong cốt truyện.

Nhưng hiện giờ, cái gì cũng không có.

Trách ai được.

Chỉ có thể đổ lỗi cho thế gian này.

Rốt cuộc, khi ở bên cạnh người có vị trí cao cho dù kẻ ở vị trí thấp có làm bao nhiêu đi nữa thì mọi công lao đều thuộc về kẻ đứng đầu.

Tất cả những gì ta làm, chỉ đơn giản là đứng bên cạnh hắn.

Dựa vào những việc tốt đã làm, ta thành công mời được Hà tiên sinh nổi tiếng thiên hạ làm thầy dạy học cho Tiêu Thiệu.

Nghe được chuyện này, phụ hoàng tỏ ra rất vui mừng. Dù sao từ trước tới giờ, đó là người tài giỏi mà hắn không mời được.

Hắn đối với Tiêu Thiệu có phần coi trọng hơn.

Đỗ Tuyết Phù ngày càng trở nên nóng nảy, bàng ta ở tẩm cung nổi giận đùng đùng, đánh chửi các cung nữ, Hoa Doanh cũng không tránh khỏi.

Ngày 15 tháng 7, trời mưa.

Hoa Doanh che dù, đứng ở góc cửa như người mất hồn.

Ta đứng ở phía sau nàng ra rất lâu, nàng cũng không phát hiện ra.

Ta mở cửa phụ, đứng trên con đường hoàng xung, năm đó chỉ cách một bức tường, phụ hoàng ta ngã xuống tại đây còn Hoa Chi nằm ở bên kia.

Phụ hoàng máu chảy ở phía sau đầu còn Hoa Chi máu chảy ra từ trên trán.

Đều là màu đỏ.

Màu đỏ này vẫn không mờ đi dù đã hơn chục năm.

Bởi vì, chúng ta đều nhớ rất rõ.

Nỗi đau qua đi, chúng ta cùng rời đi, lướt qua nhau. Hoa Doanh thấp giọng nói:

“Đỗ Tuyết Phù ra tay.”

“Ngươi có đau không?” Ta hỏi.

Hoa Doanh ngẩn người, cười nói: “ Không đau, nô tỳ thấy rất vui.”

“Vậy bảo trọng!”

Ba ngày sau, Đỗ Quý phi phát hiện ra thuốc ngừa thai xuất hiện trong thuốc chữa bệnh, nàng ta khóc lớn rồi chất vấn phụ hoàng.

“Bệ hạ, vì sao ca ca ta vẫn không buông tha cho thần thiếp? Năm đó vì Đỗ gia, thiếp tự nguyện uống hết bát thuốc ngừa con đó, bây giờ mãi mới có thể tiến triển tốt, huynh ấy lại vì con gái của mình mà muốn hại thiếp thêm một lần nữa, chẳng lẽ thần thiếp chỉ còn một con đường chếch thôi sao?”

Phụ hoàng cực kì đau lòng, cấm túc Đỗ Tuyết Phù, còn vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà trừng phạt vài người trong Đỗ gia.

Đỗ Tử Quốc vội vàng vào cung nhận lỗi.

Hắn sau khi nhận lỗi xong, bái kiến Đỗ Quý phi, lạnh lùng nói: “Không có Đỗ gia chống lưng, ngươi cũng chẳng là cái thá gì. Ngươi cho rằng hạ gục Đỗ gia, ngươi cũng sẽ có ngày ngóc đầu lên?

Đây chính là xé rách bộ mặt thật của nhau.

Đỗ Quý phi nhìn vị sư huynh vô cùng xa lạ trước mắt, vô cảm nói: “Kẻ tám lạng người nửa cân, ta không phải kẻ có tấm lòng cao cả, lấy ơn báo oán.”

Đỗ Tử Quốc phất tay áo bỏ đi, nhưng hắn vừa bước ra khỏi cung đã bị Lục Ngọc Chương giữ lại.

Hắn lớn tiếng quát tháo: “Ranh con miệng còn hôi sữa, lão phu đây có công phò tá Hoàng đế, ngươi dám bắt giữ ta? Ta bẩm báo chuyện này lên Bệ hạ, sẽ giếc người để xả giận.”

Lục Ngọc Chương vô cảm mà đọc thánh chỉ.

Đỗ Tử Quốc vì lòng tham của mình khiến cho ngôi đền hoàng thất ở Tuế Dương đổ sập. Ở nơi sập xuống hiện ra một tấm bia, trên đó khắc:

“Mộc thổ chi tai, vi họa thiên lí, lê dân chi huyết, thương thiên bất thụ.”*

*Tạm dịch: Tai họa rừng đất, gây họa ngàn dặm, xương máu người dân, trời không dung thứ.

Tuế Dương là nơi mà tổ tiên Tiêu gia lập nghiệp, cho nên từ đường của Hoàng thất ở hai nơi, một cái ở kinh thành, cái còn lại ở Tuế Dương.

Đỗ Tử Quốc nhận lệnh tu sửa lại từ đường của hoàng thất, nhưng từ đường lại đổ sập nhanh chóng. Tội lỗi này rung chuyển cả một triều đại cũng không nói quá.

Thánh chỉ còn nhắc tới một việc, Liên Hà lại vỡ đê.

Trước đó một lần, chuyện vỡ đê ở Liên Hà là do Đỗ Tử Quốc tham ô, phụ hoàng xuyên sách của ta muốn nghiêm khắc trừng phạt Đỗ Tử Quốc, nhưng Đỗ Quý phi cá chết lưới rách hãm hại phụ hoàng nên hắn tránh được đại nạn.

Sự việc lần đó phụ hoàng giải quyết vô cùng nhẹ nhàng, còn cung cấp thêm kinh phí cho Đỗ Tử Quốc tu sửa lại đê đập.

Nhưng tham quan vẫn là tham quan, tiền bạc cầm vào tay không lấy sẽ sống không nổi.

Vì vậy, Liên Hà vỡ đê sau 5 năm.

Mà ngay lúc này, giữa lòng sông cuồn cuộn một cục đá lớn nổi lên, trên đó khắc: “Đỗ gia không chet, Liên Hà không yên.”

Hai chuyện cùng xảy ra một lúc, đến ông trời cũng không cứu được Đỗ Tử Quốc.

Giống như thêm dầu đổ lửa, Đỗ gia sụp đổ.

Toàn gia tộc đều bị tịch thu nhà cửa, tru di cửu tộc, còn lại lưu đày.

Khi Đỗ Quý phi nghe được tin này, hồn bay phách lạc.

“Ta không nghĩ đến như thế, ta không muốn vậy, phụ thân…..mẫu thân…..caca….”

Nàng chạy thật nhanh ra khỏi tẩm cung nhưng bị thị vệ giữ lại.

Nàng đi tới Ngự Thư phòng, quỳ rạp ngoài cửa khóc lớn.

“Bệ hạ, không phải người nói rằng sẽ chỉ trừng phạt đại ca thôi sao, vì sao lại muốn tru di toàn bộ người trong gia tộc của ta, vì sao chứ?”

Tiếng kêu của nàng ta vô cùng thảm thiết.

Phụ hoàng ở bên trong Ngự Thư phòng cực kì xấu hổ bởi bên trong phòng có hơn mười vị đại thần đang quỳ.

Đỗ Quý phi đã hiểu lầm hắn, hắn đâu có nghĩ tới việc Đỗ Tử Quốc phải chet.

Nhưng hơn mười vị đại thần này kết hợp với hoàng thất, đem chuyện lập đích tử để ép phụ hoàng, nếu hắn muốn làm theo ý mình thì hôm nay nếu không phải mấy chục vị đại thần phải chet thì sẽ là lập tân hoàng đế.

Chính là từ đường của hoàng thất bị sụp đổ!

Nếu không phải là từ đường thì có thể Đỗ Tử Quốc tránh được đại nạn này.

Các đại thần quyết tâm, lo sợ phụ hoàng mềm lòng, bị Đỗ Quý phi mê hoặc, nên bọn họ quỳ ở Ngự Thư phòng hơn một ngày, cho đến khi việc hành quyết Đỗ gia kết thúc, bọn họ mới nối đuôi nhau từ Ngự Thư phòng bước ra.

Đỗ Quý phi thoát khỏi đám thị vệ lao vào Ngự Thư phòng, nhìn phụ hoàng sợ hãi nằm rạp ở trên long ỷ, giống như một con chó sắp phải chêt.

“Tử Quốc……không phải….”

Phụ hoàng hoảng sợ mà khóc rống lên. Đỗ Quý phi đầy thất vọng, nàng ta hung hăng cho phụ hoàng một cái tát.

“Khóc, ngươi chỉ biết khóc, ngươi không chống lại được Thái hậu, cũng không chống lại được đám đại thần kia. Bây giờ cũng không giúp ích gì cho gia tộc ta, bộ dạng hèn nhát của ngươi có gì giống một Hoàng đế? Vì sao ta lại coi trọng ngươi, tại sao chứ?”

Không ai biết câu trả lời.

Yêu thì yêu đến chet đi sống lại, nhưng hận thì hận đến tận xương tuỷ.

Hai con người từ yêu sâu đậm trở thành oán hận nhau cũng chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi.

Đúng lúc này, Đức công công lảo đảo bước tới:

“Bệ hạ, bệ hạ, Tuyết phi nương nương sinh non….”

“Cái gì?” Phụ hoàng giật mình, phun ra một ngụm máu tươi.

Đỗ Quý phi bị hoảng sợ, phía bên dưới chảy xuống một vùng màu đỏ.

18.

Trong một đêm.

Đỗ Quý phi sinh non.

Đỗ Tuyết Phù sinh non.

Phụ hoàng tức giận, sụp đổ đến mức nằm liệt trên giường.

Thái y thay nhau, người này rồi người khác nhưng bệnh tình không hề thay đổi.

Ta không biết hắn đau lòng vì đứa con của Đỗ Tuyết Phù hay Đỗ Quý phi.

Có thể là cả hai.

Nhưng chẳng quan trọng.

Bởi Đỗ Quý phi cùng Đỗ Tuyết Phù đều đã chếc tâm

Tấu chương dâng lên khuyên Hoàng đế lập Thái tử ngày một nhiều.

Phụ hoàng mấp máy môi: “ Đám nịnh thần này không dốc lòng vì trẫm, sớm muộn gì trẫm cũng bị đám người này bức chet.”

Phụ hoàng còn lưỡng lự chưa ra ý chỉ lập Tiêu Thiệu làm Thái tử, đúng lúc này thằng nhóc bị bệnh.

Bởi vì có người nói với thằng nhóc rằng Lý Tài tử đã chet.

Thượng Lâm am vốn dĩ trên cao lại lạnh lẽo, ở đỉnh núi Long Sơn hàng năm sương mù bao quanh, đi lại bất tiện.

Các ni cô đều phải tự mình đốn guier, gánh nước, nhóm lửa, nấu cơm….

Lý Tài tử đang đốn củi, không cẩn thận gã vào bẫy của thợ săn, chân bị kẹp chặt. Đến khi người khác phát hiện ra, xác chet đã lạnh cóng.

Tiêu Thiệu sau khi nghe tin, khóc đến đau lòng, trong nháy mắt đã ngã bệnh.

Căn bệnh phát triển rất nhanh, thái y bắt mạch phát hiện thằng nhóc bị sởi, sốt cao không giảm.

Phụ hoàng cuối cùng cũng có chút lương tâm, mới qua nhìn Tiêu Thiệu.

Thái y nói, bệnh này rất nặng sẽ lây truyền.

Hắn tối sầm mặt mà đứng cách xa một khoảng.

Tiêu Thiệu hôn mê bảy ngày, lúc tỉnh lúc mơ.

Cơ thể của thằng nhóc trở nên lạnh ngắt, thái y đề nghị nhanh chóng đem ra khỏi cung để chôn cất, tránh cho dịch bệnh lây lan trong cung.

Đêm đó, Tiêu Thiệu được đặt vào trong một chiếc quan tài nhỏ, đem ra ngoài.

Trong cung liên tục mất đi ba đứa trẻ..

Phụ hoàng đau lòng muốn chet đi, nói chẳng lẽ trời cao đang trừng phạt hắn sao? Chẳng lẽ là năm đó hắn đã làm việc sai trái…..

Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, ngã bệnh không dậy nổi.

Cung điện to lớn như vậy, chỉ còn mình ta là vị chủ nhân duy nhất còn khoẻ mạnh.

Đám quan thần luống cuống như rắn mất đầu.

Bọn họ bắt đầu dâng sớ lên phụ hoàng muốn tìm những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong cung, sau này có thể chọn một người lên ngôi Thái tử.

Ngay lúc này, mẫu hậu ta hồi cung.

Có vài lão thần bị giáng chức cũng như từ quan quay về cùng nàng. Những lão thần sau khi tới, liền thăm hỏi các quan viên, những kẻ tri thức nổi danh khắp nơi.

Đến ngày thượng triều, mẫu hậu ta ngồi ở ngai phượng cạnh ghế rồng, còn ta đứng ở bên cạnh.

Các đại thần cảm giác có chuyện gì đó không ổn, nhưng vẫn như thường lệ dâng tấu chương muốn lập Thái tử.

Mẫu hậu và các lão thần bị giáng chức đều im lặng không nói.

Các quan đại thần tranh cãi không ngừng về việc nên chọn con trai Tề vương hay con trai Triệu vương.

Kim Loạn điện to lớn như vậy bỗng giống như một cái chợ buôn bán hàng hoae.

Ta yên lặng mà nghe kĩ từng câu từng chữ của bọn họ, phán đoán xem có phải họ dùng cái mông để quyết định cái đầu của mình hay không*

*Từ gốc: 屁股到底是坐在哪边

Rất lâu sau đó, mẫu hậu đứng lên, lạnh lùng mà quát lớn: “Các ngươi nghĩ Bệ hạ thật sự không có người kế vị so? Năm năm trước, người đã chính miệng nói rằng người kế vị hắn không kể là nam hay nữ, chỉ cần có đủ tài và đức thì đều có thể giữ vị trí Thái Tự hoặc Thái Nữ, các ngươi có phải đều đã quên?”

Bọn họ sửng sốt, tất cả mọi ánh mắt đều dồn lên người ta.

Hiện giờ, chỉ còn ta là đứa con duy nhất của phụ hoàng.

Ta đứng dậy, hướng về phía bọn họ hành lễ.

“Các vị đại nhân, Dung Hoa tại đây hành lễ với các vị, mong các vị hết lòng giúp đỡ ta một tay.”

“Nhưng…..Nhưng…Nhưng… Ngươi là nữ nhân….”

Ta cười.

“Là nữ nhân thì sao?”

Bọn họ nổi giận.

“Nữ nhân làm vua, chuyện này chưa từng nghe thấy, gà mái gáy sáng, gây phiền phức cho triều đình, đất trời nổi giận, lòng dân nổi sóng.”

“Nữ nhân sao có thể sinh con nối dõi, đứa con sinh ra khác họ với nữ nhân, chẳng phải giang sơn Tiêu gia sẽ bị diệt vong trong tay ngươi sao?”

“Vi thần chỉ tuân chỉ theo ý chỉ của Bệ hạ, nếu không phải ý chỉ của người, sẽ lấy quy tắc của tổ tông để hành sự.”

Ta phản bác lại từng câu.

“Khương Nguyên ướm bàn chân vào dấu chân người khổng lồ, sinh ra tổ tiên nhà Chu. Nhà Chu họ Cơ, đó là minh chứng tốt nhất.”

“Nữ Tu nuốt trứng huyền điểu đánh rơi, sinh hạ Đại Nghiệp là tổ tiên nhà Tần, lấy Doanh làm họ. Trong chữ Doanh có bộ “nữ”. Khương, Diêu, An, Yến, Lâu, Lao, trong họ đều mang bộ “nữ”.”

[Mấy cái lịch sự TQ này mình edit phiến phiến ạ, còn ai biết thì giúp mình zớiii]

“Các vị luôn miệng nói chưa từng thấy nữ nhân làm vua, vậy sao không nhận thấy mình sinh ra từ bụng một người nữ nhân?”

“Còn nữa, nữ nhân sinh ra con cái mới có thể đảm bảo huyết thống, nam nhận thật sự có thể bảo đảm sao? Như Triệu đại nhân đây, nghe nói con trai của ngài với ngài diện mạo không hề giống nhau, ngài có khẳng định đó là con trai ngài không?”

Triệu đại nhân là người phản đối kịch liệt nhất, lạnh lùng nói: “ Vi thần dùng máu của mình để xác định huyết thống, máu của con trai thần và thần đều nhanh chóng hoà nhập làm một, mà không có vấn đề gì.”

“Hahaha, dùng máu để nhận huyết thống? Người đâu, mang một chén nước tới đây.”

Rất nhanh đã có một thái giám mang nước tới.

Lời nói đầy kích thích của ta, Triệu đại nhân và thái giám nọ từng người một trích một giọt máo vào bát nước, hai giọt máu nhanh chóng hoà quyện vào nhau.

Vị thái giám kia hoảng sợ còn Triệu đại nhân gương mặt đầy kinh ngạc xen lẫn bất an.

“Triệu đại nhân, hai chúng ta tuổi tác tương đương nhau, ngài không có khả năng là phụ thân của tại hạ…..Tại hạ cũng không thể là phụ thân ngài được, tại hạ mười một tuổi đã vào cung.”

Triệu đại nhân xấu hổ đỏ mặt nói: “Nói hươu nói vượn gì vậy, chén nước đich thị có vấn đề.”

Ta cười lạnh nói: “Chính xác bát nước này có vấn đề, chỉ cần bổn cung muốn, có thể khiến máu của bất kì hai người nào trong thiên hạ này có thề tương thích với nhau. Tượng tự như thế, mặc dù là thân thích ruột thịt thật sự, bổn cung cũng có cách làm máu của hai người vĩnh vĩnh không tương thích. Vậy Triệu đại nhân, ngài còn cảm thấy nam nhân có để đảm bảo chắc chắn huyết thống sao?”

“Cái này…..ugh!” Triệu đại nhân phất tay áo, xấu hổ xem lẫn buồn bực không thôi.

Ta mỉm cười: “ Là nam nhân khó có thể biết rõ được đây có phải là đứa con do chính mình sinh ra hay không, không có cách nào cả. Nhưng sinh ra từ trong bụng nữ nhân thì nhất định là con của mình. Triệu đại nhân, ngài vẫn nên là về kiểm tra xem đứa con kia là con của ai, nếu không tìm ra, bổn cung đây sẵn sàng giúp đỡ ngài.”

Triệu đại nhân cuối cùng cũng không chịu nổi, bực bội phất tay áo rời đi.

Còn ta lại nhìn về phía mọi người, ánh mắt như quét qua từng người một, nụ cười đầy ẩn ý khiến nhiều người không khỏi cúi đầu,mồ hôi ướt đẫm.

Một người trong số họ chủ động tiến về phía trước.

“Công chúa, người không cần phải làm khó dễ đám vi thần, chỉ cần có ý chỉ của Bệ hạ, chúng thần sẽ không bao giờ nói hai lời.”

“Thần tán thành.”

“Thần tán thành.”

Trong lúc nhất thời, khắp nơi đều vang lên tiếng đồng tình.

Bọn họ biết rõ trong 5 năm qua, phụ hoàng chán ghét ta như nào, không để ta và Tiêu Thiệu vào mắt ra sao. Tóm lại, sao phụ hoàng có thể truyền ngai vị cho ta.

Nhưng bọn họ nhầm rồi.

Đây chính là thời khắc ta và mẫu hậu mong chờ nhất.

Mẫu hậu từ trên ghế phượng đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một cuốn trục, lạnh lùng nói: “Tiểu Đức Tử, tuyên chỉ.”

Đức công công bước nhanh tới, mở thánh chỉ, đọc to:

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết… Trưởng nữ của Trẫm- Dung Hoa, nhân phẩm cao quý, trẫm vô cùng trân trọng, Dung Hoa nhâts định có thể kế thừa ngôi báu, kế vị ngai vàng này của trẫm, tức là trở thành hoàng đế…”

Thánh chỉ đã đọc xong.

Trong cung điện một mảng hỗn loạn.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, thánh chỉ này là giả.”

Đức công công mỉm cười đem thánh chỉ xuống cho mọi người cùng xem.

Bọn họ ngẩn người.

Bởi vì thánh chỉ đó là thật.

Cúi đầu ba thước có thần linh, thánh chỉ kia được giấu ở trên mái của từ đường.

Ta đã ở đó hơn năm năm trời nên một viên gạch ngói hay một cái cây đối với ta đều vô cùng quen thuộc.

Ngày đó có một con mèo đi lạc leo lên mái nhà từ đường, vì rảnh rỗi nên ta dùng đồ ăn để dụ nó xuống, nó nhảy xuống cướp lấy thức ăn rồi lại nhảy lên, nhưng giống như báo ân nó vô tình khiến cho thánh chỉ rơi xuống.

Tham vọng bé nhỏ của ta ngày càng lớn lên sau khi đọc xong thánh chỉ.

Hoá ra phụ hoàng cảm thấy ta có thể trở thành nữ đế.

Hoá ra người cũng cảm thấy sợ hãi khi mình xuyên không tới đây, nhỡ một ngày có thể xuyên về thực tại cho nên đã an bài mọi thứ….

Hoá ra người rất yêu thương và ủng hộ ta.

Người đã làm đến như vậy….

Ta đây không để người thất vọng được.

Ta lên kế hoạch từng bước từng bước để có thể trở thành nữ chủ của cuộc đời mình, làm thế nào để tìm được một con đường cho tất cả nữ nhân trong thiên hạ.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta phát hiện chỉ có tự bản thân làm theo lời dạy của phụ hoàng để có thể bước lên một vị thế cao, như vậy mới có thể dùng một chút sức lực của mình để làm gì đó trong thời đại này.

Ngày hôm nay, ta đang đứng ở đây.

Năm năm trôi qua, cuối cùng ngày hôm nay đã tới.

Thánh chỉ đã tuyên, mọi người vẫn kinh ngạc nhìn nhau.

Có người phản đối, có người im lặng.

Cũng có người lên tiếng….

“Thần tuân theo ý chỉ của bệ hạ.”

“Thần tuân chỉ….”

Càng ngày càng nhiều người lặp lại lời này.

Đến khi người còn đứng cuối cùng cũng quỳ xuống.

Dưới ánh mắt dõi theo của mẫu hậu, ta ngồi xuống long ỷ.

Ta thấy mẫu hậu cười, Đức công công cười, những lão thần từng bị phế quan cũng cười.

Nhưng bản thân ta lại cười không nổi.

Dường như ta đã thắng nhưng thật ra một chút cũng không có.

Điều khiến bọn họ lùi bước chính là năm năm trước phụ hoàng đã để lại một thánh chỉ, là sự tôn sùng và khẳng định quyết định của phụ hoàng chứ không phải bởi vì bản thân ta thuyết phục được họ.

Chừng nào ta còn tại vị, một giây phút ta cũng sẽ nỗ lực không ngừng nghỉ để đạt mục tiêu của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.