19
Ngày đăng cơ, ta đội vương miện của nữ đế, trên người mặc huyền y, từng bước đi tới ngai vị.
Quân thần ở bốn phía đều quỳ lạy và không ngừng khen ngợi bên tai.
Sau khi cúng tổ tiên và hoàn tất các nghi thức, ta chậm rãi đi về phía hậu cung.
Đỗ Quý phi làm ầm ĩ muốn gặp ta, ta đi cùng Hoa Doanh vẫn còn đang vui mừng.
Nàng ta vừa thấy ta, liền mắng ta là đồ nghịch tử.
“Bệ hạ là phụ thân của ngươi!”
“Vậy thì sao?”
Ta không nhịn nổi mà bật cười: “Đỗ Quý phi nên cảm thấy may mắn, ta không muốn thanh danh trước đây của phụ hoàng bị huỷ hoại, bằng không, thanh danh của phụ hoàng bây giờ có lẽ sẽ xấu đi nhiều.”
“Ngươi đã biết như vậy còn làm như thế với Bệ hạ, ngươi còn không bằng súc sinh.”
“Quý phi, công sinh không bằng công dưỡng, với những kẻ chỉ lo sinh ra chứ không quan tâm dạy dỗ mới chính là không bằng súc sinh.”
Nàng ta giận dữ.
Đỗ Tuyết Phù từ đâu lao tới, nhìn Hoa Doanh ở phía sau ta với ánh mắt cầu cứu.
“Hoa Doanh, ta biết ngươi là người tốt, cầu xin ngươi, coi như chúng ta đã từng thân thiết, mong ngươi nói tốt về ta với Bệ hạ rồi thả ta ra.”
Nàng ta dập đầu thật mạnh.
Nhưng lại bị Hoa Doanh đá ngã ra, giống như khi nàng ta từng đá vô số cung nữ khác như vậy.
Đỗ Tuyết Phù kinh ngạc không thôi, khuôn mặt trở nên méo mó, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ mặt nịnh nọt.
Hoa Doanh yên lặng nhìn Đỗ Quý phi hồi lâu, lạnh lùng nói: “ Năm đó ở cửa ngách, nương nương đẩy ngã Bệ hạ, còn tiện tay giếc cả một cung nữ nhỏ. Người có nhớ tên của nàng ấy hay không?”
Đỗ Quý phi tất nhiên không có ấn tượng gì, nàng ta lạnh lùng nói: “Chỉ là một tiện nữ thấp hèn, có chếc cũng chẳng sao.”
Hoa Doanh tức giận mà cười lớn:
“Nhưng Quý phi nương nương tôn kính, nhưng Đỗ gia chính là một tay đám tiện nữ chúng thần góp gió thêm củi mới dẫn đến diệt tộc.”
‘Là……ngươi?”
Đỗ Quý phi như bừng tỉnh.
Từ ánh mắt kinh hãi dần dần trở nên không thể tin nổi, sau đó là hận không thể giếc chếc Hoa Doanh.
Nàng ta chắc đã đoán ra rồi.
Nàng vẫn không thể hiểu được tại sao phụ hoàng cùng Đỗ Tuyết Phù lại có thể thân mật với nhau. Tại sao bản thân bị đưa ra khỏi cung nhưng rất lâu không thấy phụ hoàng tới đón. Tại sao người phụ hoàng yêu là nàng nhưng vẫn tiếp tục lên giường với Đỗ Tuyết Phù.
Thâm chí, việc ám sát tại bữa yến hội cập kê ngày đó chỉ sợ có kẻ nhúng tay vào.
Gần đây nhất, khi từ phủ Đỗ gia trở về cung lại gặp phải thích khách, trước mặt nàng ta tra tấn thích khách, việc bị Đỗ Tuyết Phù gài bẫy cũng như chuyện nàng ta mang thai…..
Một âm mưu hoàn hảo khiến cho hai kẻ vô cùng yêu nhau tưởng chừng như không thể tách rời kia lại trở nên hoài nghi, lạnh nhạt với đối phương.
Cuối cùng là tự nghi ngờ lẫn nhau, thua hết cả bàn cờ.
Nàng ta đầy phẫn nộ lao tới.
“Là do ngươi, do tất cả các ngươi, vì sao phải hại ta? Vì sao? Ta chỉ muốn Tiêu Lang của ta quay về, điều đó có gì sai? Có gì sai chứ?”
Vài vị ma ma lao tới ấn mạnh Đỗ Quý phi đang điên loạn xuống đất, nàng ta nhìn mọi người với vẻ mặt điên cuồng.
Ta vô cảm nói: “ Ngươi nhìn đi, đây chính là sự khách biệt giữa chúng ta. Trong mắt ngươi chỉ có Bệ hạ, nhưng ta ngoài phụ hoàng thì còn có bách tính. Thứ ngươi thích là cái gì? Là Bệ hạ? Hay là những quyền năng mà Bệ hạ đem tới cho ngươi? Ngươi có thể dùng thời gian cả đời để suy nghĩ câu hỏi của ta.”
Nói xong ta quay người rời đi.
Hoa Doanh lạnh lùng nói: “Nương nương, người cũng có thể dùng cả đời để nhớ tên tỷ tỷ của ta, nàng ấy tên Hoa Chi.”
Hương hoa doanh mãn, chi đích hoa chi.*
*Nhánh cây mọc đầy hoa thơm
Hoa Doanh theo sát bước chân ta, cùng đắm chìm dưới ánh nắng ấm áp.
Phía sau phát ra tiếng rít của Đỗ Quý phi.
“Ta sẽ không để cho ngươi được như ý đâu, nữ nhân Đỗ gia thà chếc chứ không sống lay lắt tạm bợ.”
“Không đâu, cô cô, con muốn sống, làm ơn hãy cầu xin nàng ta thả con ra, làm ơn….A….”
Đỗ Quý phi vặn cổ Đỗ Tuyết Phù.
Đỗ Tuyết Phù ngã xuống đất, chếc không nhắm mắt.
Một lúc sau, một thi thể nằm trong Phượng Loan cung lộng lẫy, từ đó, có một lãnh cung mới ra đời.
Phụ hoàng nghe được tin tức, kêu lên vài tiếng, hai mắt mở lớn rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Rất nhiều thái y chạy tới chạy lui trong tẩm cung, một bát thuốc rồi lại bát khác, phụ hoàng vẫn như lúc trước, sống dở chêt dở.
Ta đứng chờ ở ngoài điện.
Bỗng trên trời xuất hiện một đám mây đen bao trùm cả bầu trời.
Ta cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng chạy tới chỗ phụ hoàng, nhìn nam nhân tiều tuỵ đang chạm rãi mở mắt, đôi mắt vốn đang đờ đẫn bỗng nhìn ta rất chăm chú lại vô cùng dịu dàng.
“Hoá ra đây là Dung Hoa của ta…Con gái ta đã lớn như vậy…tốt lắm, tốt lắm, con cuối cùng cũng trở thành nữ chủ duy nhất…..”
Giọng nói bỗng im bặt cùng bàn tay đang đưa ra đập mạnh xuống giường.
Ta sợ hãi hét lên, thoáng chốc nước mắt rơi đầy mặt.
Ngự y bên cạnh nhanh chóng cứu chữa.
Mẫu hậu vội vàng chạy đến nhưng chỉ còn là một cái xác đã lạnh.
Những giọt nước mắt che giấu suốt nhiều năm như thế bỗng tuôn ra như đê vỡ.
Các đại thần vội vàng tới lại kinh ngạc nhìn nhau, họ không rõ tại sao trước đây ta và mẫu hậu vô cùng lãnh đạm vậy mà giờ đây lại cực kì đau thương. Chỉ có những quan thần bị giáng chức tựa hồ đã nhận ra điều gì, hai mắt cũng đều phiếm hồng.
Chuyện đời thương tâm, nỗi đau chồng chất.
Cuối cùng, người có thể cùng ta giãi bày tâm sự vĩnh viễn rời khỏi thế gian.
20
Ngày giỗ năm đầu tiên của phụ hoàng, ta ra ngoài cung cúng bái.
Khi đến nơi, có hai mẹ con đang nắm tay nhau đứng chờ ở nghĩa trang.
Đó đã từng là Lý Tài tử- bây giờ là Lý Đinh Lan đang cầm tay con của mình và vẫy tay với ta từ phía xa.
Tiêu Thiệu, người được ta đổi tên thành Lý Thiệu chạy như bay nhào vào trong lòng ta, ngọt ngào mà gọi: “Tỷ tỷ.”
Ta ôm thằng nhóc, nhìn về phía sau thằng bé, cách đó không xa là Hà tiên sinh. Hắn nhìn về phía Lý Đinh Lan đầy vẻ dịu dàng, còn Lý Đinh Lan lại đỏ mặt, có chút xấu hổ.
Lý Thiệu vẻ mặt đầy nghiêm trọng thì thầm vào tai ta: “Đệ muốn Hà tiên sinh là phụ thân của đệ nhưng mẫu thân đệ lại không muốn, nói cái gì mà vì phụ thân thủ tiết ba năm, nhưng người ấy có cái gì tốt cơ chứ.”
Một thằng nhóc đáng thương chưa từng được tận hưởng cảm giác được người ấy yêu thương, cho nên nó sẽ không biết được người ấy tốt như thế nào.
Nhưng ta nhớ tất cả, cả đời này đều nhớ rõ.
Ta mỉm cười: “Vậy đệ cần phải học tập ngoan ngoãn và giỏi giang. Nếu đệ học không tốt, vậy mẫu thân của đệ sẽ cho rằng tiên sinh không có bản lĩnh sẽ đuổi ngài ấy đi….”
Lý Thiệu đầy hào hứng mà gật đầu thật mạnh.
Ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thực sự cám ơn Tống Uyển Hi.
Nàng ấy quả không hổ danh là thầy thuốc trời sinh.
Năm đó sư phụ nàng nghiên cứu thứ thuốc giả chếc, tự làm bản thân bị thương mới có thể thuận lợi trốn thoát.
Nhưng nàng nghiên cứu không để lại một chút di chứng nào. Lý Thiệu hiện giờ không có một chút vấn đề nào.
Cúng bái xong.
Nói lời từ biệt.
Mỗi người đi trên một con đường khác nhau.
Phía trước là kinh thành, giang sơn xã tắc to lớn đang chờ ta cai quản, ta leo lên ngựa giơ roi phi thật nhanh về phía đó. Không mong ghi công ngàn năm, chỉ mong muôn dân sống dưới sự cai quản của ta có thể trở nên tốt đẹp hơn…….
21.
Côn Nguyên năm thứ 3, nữ đế ở trong cung thiếp lập nữ quan, nhậm chức trong cung 3 năm, sau đó sẽ đưa những người ưu tú đến các địa phương khác làm quan địa phương.
Chế độ này lúc đầu bị phản đối cật lực.
Tuy nhiên, nhiều năm sau, những nữ quan đó dựa vào năng lực của mình mà làm nên nhiều công lao cho đất nước, từng bước được thăng quan vào kinh thành. Trong số đó đã tạo ra nhiều tướng lĩnh, nhiều người tài giỏi được thế hệ sau vô cùng ca tụng.
Nữ tử làm quan, gây dựng công việc gia đình, càng ngày càng có nhiều nữ nhân được đưa đi học.
Khôn Nguyên năm thứ 5, Tống Uyển Hi nghiên cứu ra một loại thuốc giúp giảm phong hàn, cứu được vô số bách tính, Tống Uyển Hi- Tống gia chủ được người dân gọi là “Bồ tát sống”, được triều đình khen ngợi, phong nàng làm Hầu tước, nữ Hầu tước đầu tiên trong triều đại.
Hành động này đã đề cao được ị trí của nữ nhân, nữ đế đã ban một ý chỉ đặc biệt, trong thiên hạ chỉ cần có người tại giỏi, không kể là nam hay nữ, một khi được công nhận đều sẽ được triều đình khen ngợi……
Khôn Nguyên năm thứ 6, Nữ đế ở khắp nơi cho khởi công dựng bia pháp, khắc luật pháp ở trên bia. Cho người truyền bá tư tưởng này đến bách tính với mong muốn họ sẽ biết về luật pháp, xoá bỏ đi quý tộc lộng quyền, quý tộc cần biết khiêm tốn, nhiều những hủ tục lạc hậu được đổi mới hoàn toàn.
Khôn Nguyên năm thứ 9….
Sau này, người ta nói rằng đây là “thời kì thịnh vượng của Khôn Nguyên”…..
(Hoàn Toàn Văn)