Đó là Huân Hà, đại cung nữ trong phủ công chúa của tôi, lúc này, cô ta đang cầm cung tên, chĩa về phía tôi.
“Công chúa, vất vả lắm Huân Hà mới tìm thấy người đó.”
Vừa dứt lời, cô ta buông lỏng dây cung.
Mũi tên này bay về phía tôi, khi chỉ còn cách tôi một chút, nó bị mất phương hướng, cắm thẳng xuống sàn nhà.
Sắc mặt Huân Hà đột nhiên thay đổi.
“Tôi đã từng nói rồi, Huân Hà. Nếu cô dám động vào công chúa, tôi sẽ g i ế t c h ế t cô.” Giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng tôi, cùng lúc đó, một mảnh thủy tinh đ âm thẳng vào yết hầu cô ta.
Hai mắt của tôi bị che lại. “Công chúa, mọi chuyện kết thúc rồi. Sau này, Hòe Nghi sẽ ở bên cạnh người.”
Đột nhiên tôi cảm thấy rất bất lực.
Tôi nắm lấy bàn tay kia, hỏi, “Hòe Nghi, vậy anh sẽ không rời đi nữa sao?”
“Ừm.”
Tôi hốt hoảng, “Vậy… Lý Quân Nghiệp đâu?”
Hòe Nghi ôm tôi vào lòng, hai mắt tôi như bị bao phủ bởi một lớp màn, ánh sáng dần biến mất, chỉ còn lại bóng tối vô tận.
“Công Chúa, Lý Quân Nghiệp đã c h ế t.”
14,
Chẳng mấy chốc, tôi đã không khóc nữa.
Thất tình lục dục trong người như dần biến mất, giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Cả người nhẹ như chiếc lá, chậm rãi nổi lên mặt nước.
Sau đó, một lần nữa ánh sáng lại xuất hiện trong mắt tôi.
Đôi tai cũng dần nghe được âm thanh.
Xung quanh càng lúc càng trở nên ồn ào.
Cuối cùng, tôi bị một tiếng chuông lớn đánh thức.
Hôm nay cũng chỉ là một buổi sáng bình thường, nhưng trước mắt tôi lại là tấm rèm giường màu vàng quen thuộc, trên đó thêu đầy những bông hoa bằng chỉ vàng.
Cổ họng tôi khô khốc, cố gắng lắm mới dần lấy lại được âm thanh.
Một lúc sau, một cung nữ mặt tròn tròn mặc đồ màu hồng bước vào.
Cô ấy vén rèm lên giúp tôi, sau đó mỉm cười nói, “Công Chúa, bây giờ mới là giờ mão thôi, người có muốn nghỉ ngơi thêm một chút không? Hay là bây giờ nô tì giúp người thay quần áo?”
Tôi nhận ra cô ấy, cô ấy là một trong những cung nữ trong cung của tôi, tên là Đường Lê.
Nhìn cô ấy cẩn thận thay quần áo rồi chải đầu cho tôi, một lúc sau, tôi ngập ngừng hỏi, “Huân Hà đâu? Bình thường những việc này là Huân Hà làm mà?”
“Công chúa, sao người lại bỗng nhiên nhớ tới nàng ta?” Đường Lê cau mày, “Tiểu cung nữ đó đã bị Hoàng Hậu ban c h ế t từ ba năm trước rồi, Công Chúa, người không nhớ sao?”
Nghe vậy, tôi sửng sốt, “Tại sao?”
“Nàng ta quét sân vô tình làm đổ thùng nước, làm ướt giày của Hoàng Hậu nương nương.”
Quét sân? Huân Hà vào cung từ năm tám tuổi, là cung nữ thân cận của tôi.
Cô ta chưa bao giờ phải làm những việc nặng như vậy.
Có vẻ như những gì tôi nghĩ không hề sai.
Tôi được tái sinh một lần nữa, nhưng tất cả cũng đều thay đổi rồi.
Ví dụ như Huân Hà.
Cô ta đã c h ế t ở một thế giới khác.
Cho nên, cô ta đã vĩnh viễn biến mất ở nước Đại Vũ.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Đường Lê đã làm cho tôi một kiểu tóc cực kì xinh đẹp.
Cô ấy chọn chiếc khuyên tai hồng ngọc mà tôi yêu thích nhất rồi đeo lên tai cho tôi, nói, “Công Chúa, người thật nhân từ, bao nhiêu năm như vậy rồi mà người vẫn nhớ đến nàng ta. Nhưng mà, loại người như Huân Hà không đáng giá để Công Chúa quan tâm, tay chân nàng ta không sạch sẽ, hơn nữa còn…”
Tôi tự nhiên ghé đầu qua, sau đó Đường Lê cúi đầu, một tay che miệng rồi nói thầm, “Cô ta lén vẽ chân dung của Hòe Nghi đại nhân, cô cô của nô tì còn tìm được một chiếc ví thêu chín chữ Hòe trong phòng cô ta cơ…”
“Chín chữ?” Tôi tỏ vẻ kinh ngạc, “Đúng là tình cảm sâu đậm vô cùng.”
“Tình cảm sâu đậm đến đâu cũng vô dụng, cả cung này ai chẳng biết trong lòng Hòe Nghi đại nhân chỉ có một mình Công Chúa cơ chứ…” Đường Lê nói được một nửa, sau đó lại che miệng, hốt hoảng quỳ xuống.
“Công Chúa thứ tội, nô tì nhất thời lỡ miệng.”
“Em nói ai cũng biết sao?” Tôi lấy một cây trâm, cắm vào lòng bàn tay.
Cơn đau này khiến tôi nhận ra đây không phải là một giấc mơ.
Tôi đã thật sự trở về nước Đại Vũ.
Trước đó, tin đồn tôi và Hòe Nghi cấu kết với nhau được lan truyền khắp nơi.
Chẳng lẽ, dù có sống lại cũng không thể thoát khỏi vận mệnh ban đầu sao?
Tôi đỡ Đường Lê lên, nhẹ nhàng nói, “Đường Lê, em ở bên ta bao lâu rồi?”
Đường Lê nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lau mồ hôi trên trán, “Nô tì tiến cung năm tám tuổi, đã hầu hạ Công Chúa được bảy năm rồi ạ.”
Tám tuổi, bảy năm.
Tổng cộng là mười lăm năm.
“Cuối năm nay, chính là lễ cập kê của ta…” Vừa nghĩ đến tuổi cập kê, tôi lại buồn bực không thôi.
Lý Nghiệp c h ế t rồi, vậy người hòa thân với tôi là ai?
Chẳng lẽ tôi và Hòe Nghi cuối cùng vẫn rơi vào kết cục bi thảm sao?
Tôi đang lo lắng buồn bực, nhưng Đường Lê bên cạnh lại cười tươi, “Công Chúa, chẳng phải người rất mong đến ngày đó sao?’
“Em nói gì cơ?” Tôi khó hiểu nhìn cô ấy.
Đường Lê chỉ vào bức bình phong bên cạnh giường tôi nói, “Cuối năm nay không chỉ là lễ cập kê của Công Chúa, nó còn là ngày đại hỉ của Công Chúa và thế tử Ngô Quốc.”
Tôi nhìn theo tay cô ấy, nhìn thấy những bông hoa đỏ tuyệt đẹp.
Ở giữa bụi hoa chính là một thiếu nữ mặc váy màu vàng, trên tay cầm một đĩa bánh nguyệt đoàn, gương mặt nở một nụ cười thỏa mãn.
Người được thêu trên bức bình phong chính là tôi.
Bánh nguyệt đoàn năm đó là do Ngô Quốc dâng lên để bày tỏ tấm lòng trong tiệc trung thu.
Phụ hoàng ban cho tôi tất cả những chiếc bánh đó.
Lúc đó tôi nhỏ tuổi ngang ngược, khi mỹ nam áo trắng dâng bánh nguyệt đoàn lên cho tôi bằng hai tay, lúc đó tôi thèm muốn c h ế t, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng nói, “Cũng chỉ là mấy lạng bột thôi, dâng lên không thấy ngại à? Cái bánh này còn nhỏ hơn nắm tay của bản công chúa, chẳng đáng yêu chút nào.”
Mỹ nam đó là Lý Nghiệp, tuyệt sắc nam nhân của Ngô Quốc.
Địa vị của anh cao quý, nên mọi người thường gọi anh là ánh trăng trên trời.
Lý Nghiệp nhỏ giọng phản bác, chỉ có mình tôi nghe được, “Thần cảm thấy nó rất đáng yêu.”
Đôi mắt của anh rất ngay thẳng, không hổ là đệ nhất nam nhân Ngô Quốc, khóe miệng chỉ nhẹ nhàng cong lên một chút mà cũng giống như muốn câu h ồn tôi đi mất luôn.
Tôi đỏ mắt, đến lúc anh cười thành tiếng, tôi mới biết mình bị anh trêu chọc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi ôm đĩa bánh ra hậu hoa viên, ăn hết đống bánh nguyệt đoàn kia.
Tôi nhìn vào bức bình phong rồi xua tay, “Sai người dọn ra ngoài đi.”
“Tại sao chứ? Mấy ngày trước người còn vui vẻ đến mức ngày nào cũng ngồi ngắm nó.”
Nghe Đường Lê nói vậy, tôi ngạc nhiên hỏi lại, “Tại sao ngày nào ta cũng ngắm nó?”
“Bởi vì Công Chúa thích thế tử Ngô quốc mà!” Đường Lê lén cười, “Giống như người thích Hòe Nghi đại nhân vậy.”
“Ta… không thể có chuyện đó được.”
“Chẳng phải người nói là, trẻ con mới lựa chọn, người lớn lấy tất sao? Người sắp cập kê rồi, muốn có cả hai người… ưm.” Tôi nhét miếng bánh ngọt vào miệng Đường Lê, cô ấy đành ngoan ngoãn ngậm miệng tại, nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội.
15,
Tôi ngồi trong đình nhìn các công công ra ra vào vào cung điện của mình, cuối cùng cũng đợi được anh ấy.
Lý Hòe Nghi cầm theo một bình trà đi về phía tôi, anh mặc đồ màu đen, mái tóc đen dài, lúc này, tôi cảm giác cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh.
Rõ ràng mới gặp hôm qua, nhưng lúc này lại tưởng như đã xa cách cả một đời.
Lý Hòe Nghi đưa một chiếc chén bằng ngọc cho tôi, “Công Chúa, uống trà đi.”
“Hôm nay lại có trà nhài Nga Mi sao?” Tôi nhấc nắp ấm lên, ngửi thấy một mùi trà sữa thơm lừng.”
Hòe Nghi nhìn tôi, nói, “Không phải, hôm nay thần nấu trà sữa.”
Hòe Nghi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, cười nói, “Lại qua một mùa xuân nữa, công chúa, đoán xem năm nay thần chuẩn bị gì cho người?”
Tôi lắc đầu, nắm chặt tay anh, “Hòe Nghi, lần này em chỉ cần anh bình an vô sự.”
Trước kia là vì đưa tôi đi trốn, nên Hòe Nghi mới mất mạng.
Còn phụ hoàng, chỉ vì muốn tìm tôi nên phái hết thị vệ trong cung đi tìm tôi.
Đến mức khi Ngô Quốc đánh lén, phụ hoàng trở tay không kịp, cuối cùng bỏ mạng trên long ỷ của mình.
Cho nên, lần này tôi sẽ không bỏ trốn nữa.
Chẳng bao lâu đã đến lễ cập kê của tôi.
Lễ phục, nghi thức, thậm chí vị trí của mọi người cũng giống hệt trước kia.
Chỉ còn thiếu mỗi thế tử hòa thân.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, xe ngựa của anh ta mới đến nơi.
Một người đàn ông cao gầy bước xuống xe, mặc một bộ áo gấm như trăng, mái tóc đen dài đến thắt lưng.
Khi nhìn thấy gương mặt người đó, cả người tôi cứng đờ.
Vị thế tử này có vẻ ngoài giống hệt Lý Quân Nghiệp, chỉ khác là ở dưới mắt có một nốt ruồi nhỏ, suýt thì tôi tưởng hai người họ là cùng một người.
Anh ta bước đến phía tôi, cúi đầu hành lễ, “Lý Nghiệp tham kiến trưởng Công Chúa.”
“Thế tử, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Lý Nghiệp ngẩng đầu mỉm cười, “Công Chúa, ý của người là ở nước Đại Vũ… hay là ở Đế Đô?”
Thủ đô hiện đại, Đế Đô…
Tôi đỏ ửng mắt, mỉm cười người trước mặt mình, “Có lẽ, chúng ta đã từng gặp nhau ở cả hai nơi.”
Lý Nghiệp cười cười, anh lấy một hộp điểm tâm tinh xảo từ tay người hầu của mình rồi đưa cho tôi.
Tôi mở ra xem, trong đó là tám chiếc bánh nguyệt đoàn được nặn thành hình thỏ con.
“Lại dùng đồ ăn lấy lòng em?”
“Công chúa muốn ăn thứ khác cũng được.” Lý Nghiệp nhìn Lý Hòe Nghi đằng sau tôi, nói, “Anh và anh ta tính tình không giống nhau, sau này chắc chắn sẽ không để Công Chúa cảm thấy nhàm chán đâu.”
Tôi: ?
16,
Hôm sau, phụ hoàng ban hôn, hai thánh chỉ được gửi đến cung của hai người đàn ông kia cùng lúc.
Từ đó trở đi, tôi có hai vị phò mã.
Đây đúng là chuyện xưa nay hiếm.
Nhưng phụ hoàng không muốn để tôi có bất kì gánh nặng nào trong lòng, vì ông ấy không có con, chỉ có một mình tôi.
Tương lai của đất nước cần có tôi kế thừa.
Ông ấy nói, dù sao sau này tôi cũng trở thành nữ đế, cho nên mở một hậu cung từ bây giờ cho nó quen.
Trước hết trong hậu cung sẽ có Lý Hòe Nghi và Lý Nghiệp, để cho tôi làm quen trước.
Tôi hỏi ông ấy cách làm quen.
Ông ấy vuốt râu, tỏ vẻ ưu sầu, “Để con từ từ tự mình trải nghiệm.”
Tôi cảm thấy phụ hoàng chỉ đang nói quá mà thôi, đàn ông không có tính đố kị như đàn bà phụ nữ, chẳng lẽ Lý Nghiệp và Lý Hòe Nghi có thể phá hỏng phủ Công Chúa của tôi được chắc?
Kết quả, phủ Công Chúa của tôi không bị phá hủy, thứ bị phá hủy là giường của tôi!
Chiếc giường được lắp ráp lại, rộng gấp ba lần chiếc giường cũ, còn có thêm hai chiếc gối nữa.
“Thật ra an ninh trong cung rất tốt, em không sợ ngủ một mình đâu.”
“Ừm.” Lý Nghiệp đặt chiếc chăn xuống, nghiêm túc nói, “Nhưng anh sợ.”
Chẳng bao lâu sau, Lý Hòe Nghi cũng tới.
Hai tay anh còn nắm cổ áo hai tên áo đen hôn mê bất tỉnh.
Tôi nhíu mày hỏi, “Đây là…?”
“Thích khách.” Vừa nói, Lý Hòe Nghi vừa đá bay hai người đó ra cửa sổ, nhìn chỗ trống trên giường rồi nói, “Dạo này trong cung không yên ổn lắm, tối nay thần ở lại đây bảo vệ Công Chúa.”
Một đêm nóng bỏng, tôi khàn giọng đến mức phải gọi cung nữ lấy nước lấy nước cho mình đến tận ba lần.
Đến khi trời tờ mờ sáng, tôi mới mơ màng thiếp đi.
Hôm sau, Đường Lê hỏi tối qua tôi ngủ ngon không?
Tôi cười khổ nói, “Sau này nhớ cẩn thận từ lời nói đến việc làm. Nhất là cái câu trẻ con mới chọn ấy…!”
Đường Lê ngơ ngác chớp mắt, “Tại sao?”
“Bởi vì câu nói này… như muốn c ướp đi nửa cái mạng của ta.”
(Hoàn chính văn)
(Phiên ngoại Huân Hề.)
Ta là một thích khách, cũng là gián điệp mà Ngô Vương cài qua nước Đại Vũ.
Buồn cười lắm đúng không?
Ta trở thành gián điệp khi mới tám tuổi.
Cha nuôi nói rằng ông ấy có rất nhiều con, nhưng ta là người thích hợp nhất để đảm nhiệm nhiệm vụ này.
Bởi vì ta là người duy nhất thấy chứng kiến những cảnh m á u me nhưng đôi mắt vẫn còn trong vắt như một đứa trẻ.
Đêm trước khi tiến cung, ta lẻn vào nhà Huân Hà, g i ế t người diệt khẩu.
Ta hờ hững nhìn đứa trẻ đang nằm trong vũng m á u, từ từ ngồi xuống lột da mặt của nàng.
Những bông hoa trên mái tóc của cô ấy cũng rất đẹp, ta lấy xuống, cài lên đầu mình rồi nhìn vào gương đồng.