Từ giờ trở đi, ta chính là Huân Hà.
Ta vừa ngâm nga một bài đồng dao vừa bước ra ngoài, xe ngựa của cha nuôi đã đợi sẵn ngoài cửa rồi.
Người ngồi trong xe kia, chính là ánh sáng duy nhất của cuộc đời ta.
“A Hòe, chúng ta đi thôi.”
Ta ngồi đối diện chàng ấy, chỉ vào những bông hoa trên tóc mình, hỏi, “Đẹp không?”
Nhưng cha nuôi lập tức quất roi vào chân ta, khiến ta đau đến mức lập tức quỳ xuống.
Cha nuôi trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, nhưng ta cảm thấy ánh mắt ông ấy nhìn A Hòe luôn ấm áp đến kì lạ.
“Từ giờ về sau, A Hòe sẽ là chủ tử của con.” Cha nuôi kéo tay A Hòe, nói với ta, “Hai đứa cùng nhau tiến cung, thay cha hoàn thành đại nghiệp. Bề ngoài, hai đứa đều là hạ nhân của trưởng Công Chúa, nhưng con phải nhớ rằng, Hòe Nghi chính là chủ tử của con, bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ thằng bé chu toàn, nhớ chưa?”
A Hòe mặt không đổi sắc, rút tay khỏi bàn tay của cha nuôi, ta không chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn cúi đầu đồng ý.
Ta cứ nghĩ A Hòe cũng giống mình, là đứa con được cha nuôi nhặt về.
Sau này tamới biết, A Hòe chính là con trai của Hoàng Đế Ngô Quốc, là vị cửu Hoàng Tử c h ế t yểu đó.
Ta không biết quan hệ giữa cha nuôi với cửu Hoàng Tử là gì, Ta chỉ biết trong phòng của ông luôn treo bức tranh của người phụ nữ nào đó.
Mặc dù chỉ là một bóng người mờ nhạt, nhưng có gương mặt rất giống A Hòe.
Từ đó, ta và cửu hoàng tử cùng nhau sống trong cung điện của nước Đại Vũ rất nhiều năm.
Chàng là thị vệ của trưởng công chúa Sở Ngọc, còn ta là đại cung nữ được trưởng Công Chúa sủng ái nhất.
Vì vậy, cuộc sống trong cung của ta như cá gặp nước.
Mỗi lần gặp lại cha nuôi, ông sẽ vừa nghe những tin tình báo của ta vừa trìu mến xoa đầu ta.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy chiếc roi da trên thắt lưng của ông ấy, ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả tứ chi đều đau đớn.
“Huân Hà, con làm rất tốt, cha biết, mấy năm nay, con luôn trung thành với A Hòe.” Ông ấy vỗ vỗ lên mặt ta rồi nói, “Con cố gắng chiếm được nước Đại Vũ này giúp cha, cha thề, sau này cha sẽ đưa A Hòe lên làm thái tử Ngô Quốc, còn con sẽ là Thái Tử phi tương lai.”
“Vâng ạ, tạ ơn cha nuôi.” Biểu hiện của ta lúc đó chẳng khác gì một con chó vẫy đuôi với chủ nhân.
Nhưng ta biết rõ, đó chỉ là nếu như thôi.
Những gián điệp như ta thì lấy đâu ra kết cục tốt đẹp chứ?
Ta không biết cha nuôi có thù gì với Hoàng Đế nước Đại Vũ, nhưng từ từ ta cũng dần ngờ ngợ ra, ta và Cửu Hoàng Tử chỉ là quân cờ trong tay ông ấy mà thôi.
Từ đó về sau, ta không cầu vinh hoa phú quý, cũng chẳng cầu mình có thể may mắn gả cho Cửu Hoàng Tử.
Ta chỉ cầu cho ngài ấy một đời bình an.
Nhưng ta đã quá sai lầm khi khinh thường vị Trưởng Công Chúa kia.
Rõ ràng nàng ta rất ngang ngược ương ngạnh, cũng chẳng biết võ công, suốt ngày chỉ biết sai Cửu Hoàng Tử pha trà rồi xem kịch cùng nàng ta.
Nhưng ánh mắt của Cửu Hoàng Tử vẫn luôn hướng về phía nàng ta.
Ngài ấy nói, “Huân Hà, chúng ta đều là những con chuột trong cống rãnh. Ngươi nhớ lại những năm kia xem, chúng ta có ngày nào được tự do, có ngày nào được ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ chưa?”
“Cửu Hoàng Tử, nô tì không hiểu.”
“Ta không phải Cửu Hoàng Tử, tương lai cũng chẳng phải cửu Thái Tử.” Ngài ấy trả lại chiếc túi mà ta từng lén để dưới gối của ngài ấy lại cho ta, “Ngươi không nhất thiết phải làm Huân Hề. Ta rất thích Sở Ngọc, chỉ sợ không thể thay cha nuôi hoàn thành đại sự được.”
Cả người ta run lên, một người chưa từng sợ hãi trước đao kiếm như ta lúc này lại run rẩy nắm lấy góc áo ngài ấy, “Không, cha nuôi sẽ không g i ế t ngài, Sở Ngọc kia không đáng để ngài phải hi sinh đến mức ấy.”
Nhưng Cửu Hoàng Tử lại nói: Sở Ngọc đáng giá!
Sau này, chuyện của Sở Ngọc và Cửu Hoàng Tử đến tai của cha nuôi.
Ta cũng không phải là gián điệp duy nhất trong phủ Công Chúa.
Khi chiếc kiếm trong tay cha nuôi hướng về phía Cửu Hoàng Tử, bức tranh trên tường rơi xuống đất.
Cuối cùng, ông ấy vẫn mềm lòng, “Con không nhớ vì sao chúng ta lại phải nhịn nhục đến mức này sao? Con không muốn báo thù cho mẫu thân của mình sao? Không muốn giành lại những gì thuộc về con sao?”
Cửu Hoàng Tử nhìn bức tranh kia, mỉm cười nói, “Cha nuôi, những năm này, người không cảm thấy mệt mỏi sao?”
“Nghịch tử, chính tay ta nuôi con lớn đến ngần này, con lấy tư cách gì để nói không với ta? Lý Hòe Nghi, đến nước này con đã không còn đường lui nữa rồi!”
“Đúng vậy, không còn đường lui, nhưng có thể cắt đứt nó.”
Ta đứng một bên nhìn Cửu Hoàng Tử quỳ gối, ngài ấy vẫn thẳng lưng, m á u nhuốm trên khóe môi nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa quyết liệt.
Bàn tay đang cầm kiếm của cha nuôi khẽ run, ta biết, ông ấy đang sợ hãi.
Hôm sau, cả hoàng cung đều đang đồn: Thị vệ Lý Hòe Nghi đã tịnh thân để chứng minh sự trong sạch của Công Chúa.
Gương mặt ngài ấy tái nhợt như một tờ giấy.
“Với cái thân tàn này, ta sẽ không thể làm thái tử như cha nuôi mong chờ được nữa. Từ nay về sau, ta chỉ là thị vệ Lý Hòe Nghi của Trưởng Công Chúa Sở Ngọc.”
Ta khóc không thành tiếng.
Cửu Hoàng Tử đ i ê n rồi, ngài ấy vì Sở Ngọc mà muốn kết thù với cha nuôi của mình.
Sau này, đến lễ cập kê của công chúa, hai người họ đều biến mất.
Ta dẫn người đi tìm kiếm tung tích của họ, nhưng lại không tìm thấy gì.
Ta muốn ra khỏi thành để tìm, nhưng lúc đến nơi mới biết cổng thành đã đóng.
Đêm đó… yên tĩnh đến lạ thường.
Ta biết, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Chưa đầy nửa giờ, hoàng cung đột nhiên bốc cháy, quân đội của hai nước đánh từ đêm đến bình minh.
Trong một đêm, nước Đại Vũ đổi chủ rồi.
Ta hỏi người dân đang sơ tán mới biết được, “Thế tử hòa thân của Ngô Quốc mưu phản, hắn ta chiếm thành muốn làm vua, Hoàng Đế đã c h ế t trong cung.”
“Tại sao thế tử lại mưu phản?”
“Vì Công Chúa đã bỏ trốn.”
Đây là lý do mưu phản buồn cười nhất mà ta từng thấy.
Chắc chắn đó không phải sự thật, ta chạy về cung, nhìn thấy thế tử Lý Nghiệp đứng cạnh cha nuôi, tôi đã hiểu ra mọi chuyện.
Người đánh cờ sẽ không bao giờ chỉ có hai quân cờ trên bàn cờ của mình.
Ta và A Hòe chỉ là con tốt thí mạng, Lý Nghiệp mới là quân cờ tốt nhất trong tay cha nuôi.
Cha nuôi nâng đỡ Lý Nghiệp lên ngai Hoàng Đế, ông ấy ban thánh chỉ, “Không tiếc bất cứ giá nào phải tìm ra đại công chúa Sở Ngọc, bắt sống nàng ta về. Còn thị vệ Hòe Nghi… giết không tha.”
Ta phóng ngựa như điên về phía cổng thành, ai ngăn cản tôi đều giết không tha.
Khi ta mình đầy thương tích mới tìm được Cửu Hoàng Tử, ngài ấy đã là một cỗ thi thể, không nhìn rõ gương mặt nữa.
Ngài ấy và con ngựa yêu quý cùng nhau ngã xuống sườn núi, nhưng Sở Ngọc vẫn bình an vô sự.
Dựa vào cái gì mà người c h ế t lại à A Hòe của ta?
Trong lòng tràn đầy phẫn nộ, ta kéo căng dây cung, nhắm thẳng vào trái tim của nàng ta.
Nhưng còn chưa kịp bắn tên, người của Lý Nghiệp đã lao tới.
Vì mất m á u quá nhiều nên ta lăn xuống dốc núi.
Đến khi tỉnh lại, tiếng chuông báo tử đang vang vọng khắp núi đồi và đồng ruộng.
“Trưởng Công Chúa đã mất, còn chưa hạ táng, các thánh tăng ở miếu đang tụng kinh siêu độ cho vong linh của Công Chúa.” Thôn nữ hai ngày trước cứu sống ta kể lại.
Đêm đó, talén chui vào miếu.
Ta muốn thiêu hủy x á c của Sở Ngọc, nhưng lại nhìn thấy Cửu Hoàng Tử đang ở trong một túp lều tranh gần miếu.
Ta cứ nghĩ mình nhìn lầm, đang định xông lên, bỗng hai người áo đen bước đến trước mặt Cửu Hoàng Tử.
Khi nhìn thấy gương mặt của một người trong hai người họ, cả người ta như rơi vào hầm băng.
Thì ra là thế tử Ngô Quốc, Lý Nghiệp!
Cửu Hoàng Tử nhìn thấy thế tử thì khẽ vuốt cằm, hai người họ giống như quen biết từ lâu, nhưng trong ánh mắt vẫn thờ ơ như vậy.
Chỉ khi nhắc đến ‘Sở Ngọc’, ánh mắt của họ mới ấm áp hơn một chút.
Lý Nghiệp nói, “Nghi thức đã hoàn thành, hồn phách của Sở Ngọc không còn ở thế giới này nữa.”
Cửu Hoàng Tử hỏi, “Tiếp đó, chúng ta nên làm gì?”
“Ta sẽ đến thế giới kia tìm nàng ấy.”
“Lý Nghiệp, dựa vào cái gì mà ta có thể tin tưởng ngươi?”
“Dựa vào việc ta là người đến từ thế giới kia, dựa vào việc những pháp sư trong miệng của ngươi chính là người đến từ hiện đại.” Lý Nghiệp vừa nói vừa đưa một chiếc hộp cho Cửu Hoàng Tử, “Sau khi ta rời đi, có lẽ thế giới này sẽ có chút thay đổi. Ngươi nhớ mang theo chiếc hộp này, nó có thể bảo vệ ngươi bình an vô sự.”
Cửu Hoàng Tử không nói gì, yên lặng nhận lấy chiếc hộp kia.
Chuyện xảy ra tiếp theo khiến ta càng ngạc nhiên hơn.
Cơ thể Lý Nghiệp và những pháp sư kia dần trở nên trong suốt.
Trước khi biến mất, người kia nói với Cửu Hoàng Tử, “Này, tiểu thị vệ, nếu thật sự lo lắng cho nàng ấy, vậy thì giờ tý ngươi vừa đốt hương vừa đi ngủ, có thể đến thế giới kia gặp nàng ấy.”
“Ngươi… vì sao lại muốn giúp ta và Công Chúa?” Cửu hoàng tử hỏi.
“Đừng có tự mình đa tình, ta chỉ giúp Sở Ngọc thôi, không liên quan gì đến ngươi. Nàng ấy ở đây làm công chúa cũng chẳng vui vẻ gì, cho dù không có hai chúng ta, nàng ấy cũng không thể sống đến mười sáu tuổi. Pháp sư nói, chỉ có cách này mới có thể cứu được nàng ấy, ta chỉ có thể đồng ý thử một chút.”
Nói xong, Lý Nghiệp hoàn toàn biến mất, không còn nhìn thấy nữa, nhưng âm thanh vẫn vang lên, “Tiểu thị vệ, ngươi biết không, đêm trung thu đó, ta vừa gặp Sở Ngọc đã yêu nàng ấy. Từ đó, chúng ta luôn coi nhau là tình địch, ngoài chuyện đó ra, có thể nói, ngươi chính là tri kỉ duy nhất của ta ở thế giới này.”
“Ai thèm làm tri kỉ với ngươi?” Cửu Hoàng Tử hừ lạnh.”
“Hòe Nghi, sau khi ta trở về hiện đại có lẽ sẽ tạm thời mất trí nhớ, dần dần mới nhớ lại được những chuyện xảy ra ở nước Đại Vũ. Mong ngươi hứa với ta, mỗi khi ngươi xuyên không đến, hãy thay ta đối xử với nàng ấy thật tốt, nghe chưa?”
“Tại sao ngươi lại không tranh giành với ta?”
Có lẽ Lý Nghiệp càng ngày càng đi xa, giọng nói cũng càng lúc càng mơ hồ, “Vẫn phải tranh chứ, đợi đến khi Công Chúa chọn ta, ngươi đừng có khóc đấy.”
“Nói nhảm nhiều hóa.” Cửu Hoàng Tử ném một ám khí về phía không khí, nhưng ám khí đó chỉ ghim vào tường mà thôi.
Lý Nghiệp thật sự đã đi rồi.
Ta không hiểu vì sao bọn họ phải tìm pháp sư cho Sở Ngọc, còn cái gì mà giả c h ế t, khởi tử hồi sinh, cái gì mà thế giới khác…
Ta không hiểu.
Ta chỉ biết, Cửu Hoàng Tử chưa chết.
Khi ta xuất hiện trước mặt ngài ấy, ánh mắt ngài ấy tràn ngập vẻ đề phòng.
Ta còn chưa kịp lên tiếng, những chiếc kim bạc giữa những ngón tay của ngài ấy đã ghim vào cơ thể của ta.
Ta nhổ ra một ngụm m á u đen, ngã nhào xuống mặt đất.
“Cửu Hoàng Tử…”
“Xin lỗi, Huân Hà, ta không thể để cha nuôi biết chuyện này được.”
Ta dùng chút sức lực cuối cùng để lắc đầu, đ ộc trên kim bạc khiến cả người ta tê liệt, không thể nói được thêm lời nào.
Nhìn Cửu Hoàng Tử bước về phía mình, tôi dần mất đi ý thức.
Thật ra, ta chỉ muốn nói với ngài ấy: Ta rất vui khi biết ngài ấy vẫn bình an vô sự… còn có… ta rất thích ngài ấy.
Đến lúc tỉnh lại, ta đã ở một thế giới khác.
Nếu không phải vô tình nhìn thấy Lý Nghiệp và Sở Ngọc, có lẽ ta cũng không biết đây chính là thế giới mới trong câu chuyện của họ.
Thấy Sở Ngọc vẫn vui vui vẻ vẻ như trước kia.
Nỗi oán hận trong lòng ta lại bùng lên.
Tại sao ở thế giới nào cũng sẽ có người bảo vệ nàng ta?
Còn ta chỉ có thể trốn chui trốn lủi mỗi ngày, ma không ra ma, người chẳng ra người?
Vì vậy, linh hồn của ta xuyên vào người Phan Tuyết Tuyết.
Nàng ta là túc chủ của tôi, gia cảnh tốt, nhưng lại rất ngu ngốc.
Nàng ta không muốn làm tổn thương Lý Quân Nghiệp mà mình yêu thương, nên luôn cực lực đấu tranh với ta, hại ta nhiều lần bị đẩy ra khỏi cơ thể, hại ta bị bại lộ chân tướng trước phóng viên và bị c ảnh s át bắt lại ngay tại chỗ?
Cho nên, ta thoát ra khỏi cơ thể của cô ta, tìm đến túc chủ mới… là một nữ phóng viên.
Nhưng hình như Sở Ngọc phát hiện ra rồi.
Chẳng sao, dù sao kí ức của Sở Ngọc vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Ta quyết định đêm nay sẽ động thủ.
Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Bởi vì, vào thời điểm then chốt, Cửu Hoàng Tử đã tới.
Nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của ngài ấy, ta biết, mình thua rồi.
Ta cố ý bắn lệch mũi tên.
Như mong muốn, ta chết trong tay của ngài ấy.
Vào thời khắc hấp hối, ta hồi tưởng lại cuộc đời mình.
Nhớ lại lúc ở thôn, A Hòe vươn tay ra, lôi ta ra khỏi đống xác chết.
Cả người ta đầy vết roi nằm trong mưa, A Hòe cõng ta về nhà, lén lút đưa thuốc cho ta.
Ta bị ám ảnh bới máu tanh nên luôn gặp ác mộng, A Hòe tặng ta một chiếc đèn dầu.
Sau này, ta tặng một chiếc túi thơm cho A Hòe, nhưng ngài ấy lại hờ hững không nói gì.
Khi ở trong phủ Công Chúa, ta lén tìm gặp ngài ấy, nhưng ngài ấy luôn cố tình giữ khoảng cách với ta.
Cuối cùng, khi ta đưa mũi tên về phía người ngài ấy yêu, A Hòe đã giết chết tôi không chút do dự.
Thật ra, ta vẫn luôn hiểu rõ một điều.
Loại người như ta, đã được định sẽ không được chết một cách tử tế.
Nhưng được chết trong tay A Hòe, đã là kết cục tốt nhất đối với ta rồi.
(Hết)