Tình Yêu Không Thể Che Giấu

Chương 2


3.

Bữa tối, tôi mang theo Cố Tư Tư đi cùng.

Cô ấy không nói gì ngồi bên cạnh tôi, đôi mắt to nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Tần Tử Dục giới thiệu với tôi: “Cô ấy là Mạnh Tinh, sáng nay hai người mới gặp rồi.”

Mạnh Tinh dường như là lần đầu đến nhà hàng cao cấp ăn cơm.

Tư thế ngồi của cô ta khép nép, ánh mắt nhìn tôi có hơi trốn tránh: “Chào chị.”

Tiếng cười lạnh trong lòng Cố Tư Tư vang lên.

[Ha, tiếng chị này đúng là cũng hay thật đấy.]

[Bữa cơm này thật thú vị, nam nữ chính và nữ phụ độc ác trong truyện đều có mặt đông đủ hết rồi.]

Tay cầm dĩa của tôi dừng lại, hơi nhíu mày.

Cô ấy nói, nam nữ chính trong truyện có nghĩa là tôi và Tần Tử Dục sao?

Cố Tư Tư thở dài trong lòng: [Theo lí thuyết mà nói, pháo hôi như mình nên ôm chặt đùi nữ chính mới đúng, nhưng chị gái phú bà lại cho mình rất nhiều hu hu.]

À, hóa ra tôi là nữ phụ độc ác.

Tần Tử Dục nhìn được sự khép nép của Mạnh Tinh, lúc nhìn tôi, giọng anh ta trở nên lạnh lùng: “Người nghèo như tụi anh không quen ăn ở nhà hàng cao cấp thế này, tụi anh quen ăn quán lề đường hơn.”

Trước kia lúc anh ta đi ăn cơm với tôi cũng không nói như vậy.

Sau khi Mạnh Tinh xuất hiện, anh ta hình như không còn như trước nữa.

Tôi cười chế giễu: “Xin lỗi, tôi không thích hạ mình vì người khác.”

Sắc mặt Tần Tử Dục rất khó coi, cũng không lâu sau anh ta nhận điện thoại rồi nói mình phải đi gặp khách hàng, tiện đường nên đưa luôn Mạnh Tinh về trường học.

Cố Tư Tư ăn xong bò bít tết của mình lại nhìn về phía đĩa bò bít tết chưa đụng đến của tôi.

“Có chê chị từng ăn không?” Tôi hỏi cô ấy.

Cô ấy lắc đầu.

Tôi chuyển phần đã đụng vào sang một cái đĩa khác rồi đưa đĩa qua cho cô ấy.

Tôi nhìn bóng lưng hai người ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi.

“Hai người họ chắc là đến quán ven đường ăn nhỉ?”

Cố Tư Tư hơi ngẩn người, trợn mắt nhìn tôi.

[Chị biết sao?]

[Cốt truyện viết thiên kim đại tiểu thư như chị ấy quá kiêu căng, không hòa đồng nên nam chính mới có tình cảm với người khác.]

[Mình thấy khó hiểu thật, chị gái vừa có sắc vừa có tiền, rốt cuộc chị ấy thích gì ở thứ dưa leo nát kia chứ?]

Tôi suy nghĩ, hình như tôi cũng không thích anh ta lắm.

Chỉ là lúc ở bên cạnh anh ta, tôi luôn nghĩ, nếu anh trai cũng đối xử dịu dàng với tôi như vậy thì tốt rồi.

Tôi nhìn bóng lưng của hai người họ ngẩn người, Cố Tư Tư lại bắt đầu lảm nhảm trong lòng.

[Chị gái đừng có làm não yêu đương, chị đến gần người đàn ông kia sẽ gặp bất hạnh, sau khi anh ta được nhận về sẽ bắt đầu đối nghịch khắp nơi với Cố Ngôn Xuyên, sau khi chị ngoài ý muốn qua đời, Cố Ngôn Xuyên cũng tự sát, sau đó anh ta còn chiếm đoạt nhà và công ty nhà chị để đi đến đỉnh cao cuộc sống nữa.]

Mắt tôi lập tức đỏ bừng, lần nữa ngẩng đầu lên đã thấy anh trai.

Chiếc quần tây ôm trọn lấy đôi chân dài.

Anh đứng cách đó không xa, mắt nhìn tôi không chớp.

Những lời vừa rồi anh cũng nghe thấy.

4.

Cố Ngôn Xuyên nói lái xe đưa Cố Tư Tư về nhà.

Sau đó anh kéo tôi ra khỏi nhà hàng.

Anh đi rất nhanh, tôi phải chạy chậm mới có thể đuổi theo.

Bàn tay thô ráp to lớn truyền đến cảm giác ấm áp lan ra khắp cơ thể tôi.

“Anh, anh làm cái gì vậy… Thả em ra…”

Anh kéo mạnh khiến tôi đau, tôi vô thức muốn rút tay ra nhưng lại bị anh nắm chặt lại.

Đi đến nơi không có người anh mới buông tôi ra.

“Lập tức chia tay với cậu ta.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, cười khẽ nói: “Anh nghe được gì sao?”

Anh cởi áo khoác, vẻ mặt lạnh lẽo.

Ánh sáng mờ ảo chiếu vào đôi mắt trong trẻo kia càng khiến anh như sắp vỡ vụn hơn.

“Chia tay, anh sẽ không nói lần thứ ba.”

Tôi cẩn thận đánh giá ánh mắt của anh.

“Vừa rồi anh không nghe thấy sao? Em là não yêu đương, chia tay với anh ấy… Anh ở bên em sao?”

Cố Xuyên chăm chú nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy là cảm xúc vô cùng phức tạp.

Một lúc lâu sau anh mới khàn giọng nói.

“Cố Tích, em đừng trêu chọc anh.”

Tôi hơi nhướng mày: “Cố Ngôn Xuyên, đây không giống lời của anh trai sẽ nói với em gái đâu.”

Vẻ mặt anh nghiêm túc, giống như đang cảnh cáo tôi.

Mắt tôi cay cay, trước khi nước mắt rơi xuống, tôi xoay người bước ra khỏi ngõ nhỏ.

Vừa đi được hai bước cổ tay đã bị anh nắm chặt.

Trước khi tôi kịp phản ứng lại đã bị anh nhấn lên tường.

Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc bị anh thấy nước mắt đang chảy xuống.

Anh hơi ngẩn người, giọng nói nhẹ nhàng, có hơi run rẩy.

“Anh sẽ không làm hại em… Em ngoan ngoãn nghe lời anh, được không?”

Tôi vừa định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy một giọng đàn ông trung niên gọi anh tôi là tổng giám đốc Cố.

Nhưng lúc này anh đang nhấn tôi lên tường, tư thế rất mập mờ.

Tôi căng thẳng, người lập tức cứng đờ.

Trước khi người kia đến, anh giữ lấy đầu tôi rồi giấu mặt tôi vào trong lồng ngực.

Hương thơm mát lạnh quanh quẩn quanh mũi tôi.

“Đừng sợ.” Anh nói nhỏ.

Bước chân người kia dần lại gần, giọng nói mang theo sự trêu chọc vang lên bên tai tôi.

“Tổng giám đốc Cố yêu đương rồi sao?”

“Ừm.”

Anh trầm giọng trả lời, mang theo cảm xúc khó hiểu.

“Tổng giám đốc Cố yêu đương còn che giấu sao?”

Người kia có hơi tò mò, muốn lại gần để nhìn mặt tôi.

Anh ôm tôi chặt thêm chút nữa.

“Bị tôi chọc cho khóc, vẫn đang dỗ.”

Giọng điệu có hơi lười biếng, mang theo chút hơi lạnh.

Tiếng bước chân của người kia nhanh chóng đi xa.

Trước khi anh buông tôi ra, tôi đưa tay ôm lấy eo anh.

“Anh, nếu em chết anh cũng sẽ chết sao?”

Người anh hơi cứng lại, nhịp tim cũng rất nhanh.

Lần này anh không đấy tôi ra mà đưa tay lên xoa đầu tôi.

Sau khi trưởng thành, chúng tôi rất ít khi thân mật như vậy.

Anh thấp giọng nói: “Yên tâm, em sẽ không chết, anh cũng sẽ không chết.”

Tầm mắt tôi dần trở nên mơ hồ, nước mắt thấm ướt áo somi trắng của anh.

Anh cong mắt cười, giọng trở nên cưng chiều hiếm thấy.

“Em thế này thì sao tối anh đi họp được nữa?”

5.

Từ ngày đó trở đi, quan hệ của tôi và Cố Ngôn Xuyên hình như có gì đó thay đổi.

Lại như không có gì thay đổi.

Thân phận thật của Tần Tử Dục đúng là thiếu gia nhà họ Tần, sau khi tôi chia tay với anh ta không lâu anh ta đã được nhận về, nhưng thân phận con riêng khiến địa vị của anh ta trong nhà họ Tần trở nên rất lúng túng.

Lại lần nữa gặp nhau là trong một buổi tiệc, anh ta cầm ly rượu vang, mặc âu phục được thiết kế riêng, chậm rãi đi về phía tôi.

Một chút cũng không thấy dáng vẻ tên nhóc nghèo khổ ngày trước.

Anh ta mỉm cười chào hỏi với tôi: “Không ngờ sẽ gặp em ở đây.”

Cố Tư Tư đứng bên cạnh thấy anh ta thì trợn mắt, vẻ mặt có hơi khoa trương.

[Anh ta tiếp cận chị mình là vì muốn phá hủy công ty, chị đừng có phản ứng lại anh ta!]

Sau khi Tần Dục về nhà họ Tần thì bắt đầu chống đối với công ty nhà tôi ở khắp nơi.

Những chuyện này Cố Ngôn Xuyên sẽ không nói với tôi, tôi đều nghe từ chỗ Cố Tư Tư.

Tôi rất tò mò thủ đoạn tiếp đó của anh ta.

Tôi mỉm cười chào hỏi anh ta, giọng điệu lễ phép lại xa lánh: “Thật trùng hợp gặp được tổng giám đốc Tần ở đây, gần đây anh đang bận gì sao.”

“Vội tiếp quản công ty trong nhà mà thôi.” Vẻ mặt anh ta có hơi u ám: “Đều là những việc nhỏ không quan trọng.”

Cố Tư Tư hừ lạnh trong lòng.

[Đương nhiên là vội vàng cướp dự án của anh chị rồi, lúc trước thái độ của Cố Ngôn Xuyên với anh ta không tốt lắm, thằng nhãi này rất mang thù.]

Tôi nhấp một ngụm champagne, tiếp tục hỏi: “Tổng giám đốc Tần làm gì vậy, có thể nói cho tôi nghe một chút không.”

Tần Tử Dục nói nhảm một lúc, tôi cũng không nghe lọt chữ nào.

Chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tư Tư như đang suy nghĩ gì đó.

[Gần đây anh ta làm gì nhỉ… Đúng rồi, hình như hai chương này chỉ có đấu đá thương nghiệp, chán quá nên mình bỏ qua thì phải.]

[Mình chỉ đọc mấy đoạn tình cảm máu chó của Tần Tử Dục và Mạnh Tinh… Hơn nữa hai người này đúng là chỗ nào cũng có thể lăn, đủ các kiểu…]

Đủ rồi, quá đủ rồi.

Tôi nắm chặt ly rượu trong tay, một chữ cũng không nghe nổi nữa.

“Tư Tư, hình như vòng tay của chị bị rơi trên xe, em đi tìm giúp chị.”

“Nhưng…”

Tôi nhấn mạnh: “Chiếc vòng đó là quà sinh nhật anh trai tặng chị.”

Cố Tư Tư ồ một tiếng, xoay người rời đi.

Tần Tử Dục hơi nheo mắt, cười như không cười nhìn tôi.

“Cô Cố, hình như em có hứng thú với tôi sao?”

Tôi hơi nhếch môi: “Đúng.”

Đối với anh, tôi cmn rất cảm thấy hứng thú.

Trong đại sảnh ồn ào tiếng nói tiếng cười, tôi đi theo Tần Tử Dục ra ngoài sân thượng.

Lúc đang câu được câu không nói chuyện với anh ta, điện thoại tôi vang lên.

Là Cố Ngôn Xuyên gọi, tôi không nhận máy, trực tiếp bấm im lặng.

Sau đó chớp mắt nhìn về phía Tần Tử Dục.

“Dự án mà anh nói công ty anh tôi rất có kinh nghiệm, để tôi nhờ anh ấy giúp anh.”

Ánh mắt Tần Tử Dục hiện lên tia lạnh, khóe môi hơi mím lại: “Có thể hợp tác với tổng giám đốc Cố đương nhiên là tốt nhất rồi.”

Nếu như tôi và Tần Tử Dục chưa chia tay, việc anh ta hợp tác với anh trai giống như là một chuyện đương nhiên vậy.

Hóa ra tất cả là do tôi dẫn sói vào nhà.

Khó trách trong truyện gốc, một thiên kim kiêu căng não yêu đương như tôi lại trở thành bàn đạp để Tần Tử Dục trèo lên.

Nhưng cho dù trong tiểu thuyết có viết tôi thích Tần Tử Dục như thế nào, tôi cũng tuyệt đối không cho phép anh ta gây khó khăn cho anh trai.

Tôi đưa mắt nhìn về phía khác, thấy Mạnh Tinh mặc quần áo nhân viên phục vụ đứng trong góc khuất, uất ức đến mức hai mắt đỏ bừng.

Tôi đột nhiên nhớ đến những lời Cố Tư Tư nói trong lòng.

Cô ấy nói Mạnh Tinh nói bản thân không phải nữ chính, tiền nam chính đưa không dùng dù chỉ một đồng, mạnh mẽ dựa vào bản thân để nuôi sống chính mình.

Không ngờ hôm nay tôi lại gặp được thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.