Tình Yêu Không Thể Che Giấu

Chương 3


Ánh mắt Tần Tử Dục nhìn theo hướng tôi nhìn, gân xanh trên trán nổi lên.

Lúc đó anh ta đang dựa vào lan can cúi đầu nói chuyện với tôi, ý cười bên khóe miệng lập tức cứng lại.

“Có đối tác làm ăn tìm, tôi đi chào hỏi trước, xin lỗi không tiếp được.”

Tôi mỉm cười gật đầu, nhìn anh ta cầm ly rượu đi vào đám người, sau khi liên tiếp bị vài người mời rượu, anh ta bị một người đàn ông kéo ra ngoài sảnh nói chuyện.

Cố gắng tránh khỏi đám người, có lẽ là bàn chuyện làm ăn.

Tôi ngẩng đầu uống xong rượu trong ly, đi theo ra ngoài.

Xuyên qua hành lang mờ tối, Tần Tử Dục biến mất ở góc rẽ.

Lúc tôi chuẩn bị đi theo, cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lại, sự ấm áp ở cổ tay lan ra khắp cơ thể.

Tôi xoay người, cả người hơi lảo đảo, thiếu chút nữa đâm thẳng vào lồng ngực anh.

Trên người anh có mùi hương mát lạnh và mùi rượu nhè nhẹ, trong bóng đêm nhìn tôi không chớp mắt.

Anh như mới từ hầm rượu chạy ra vậy.

“Sao không nhận điện thoại của anh?” Ánh mắt anh lạnh tanh, giọng điệu giận dữ: “Lại muốn tìm bạn trai cũ của em để quay lại sao?”

Tôi há mồm, đang định biện hộ thì nghe thấy tiếng thở dốc của Mạnh Tinh.

Giống hệt như những gì Cố Tư Tư nói, hai người này đúng là không quan tâm đến địa điểm…

Tần Tử Dục thở gấp giải thích với cô ta: “Anh và cô ta chỉ là gặp dịp mà chơi thôi, anh tiếp xúc với cô ta càng gần, những người nhà họ Tần sẽ đi đối phó với cô ta, như vậy em mới có thể an toàn.”

Mạnh Tinh nhỏ giọng nức nở: “Nhưng em thấy anh bên cạnh cô ta sẽ thấy khó chịu…”

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào bóng tối, mắt như trầm thêm một chút.

Không hiểu vì sao tôi có cảm giác ánh mắt anh lúc này như đang muốn giết người vậy.

Tôi thấy hơi sợ hãi, nhón chân lên giải thích bên tai anh: “Em đi theo chỉ là vì muốn nghe xem anh ta định đối phó với anh như thế nào thôi.”

Anh lạnh giọng hỏi tôi: “Em vẫn còn muốn nghe?”

Hình như động tác của Tần Tử Dục mạnh hơn, bên kia lại vang lên tiếng khóc nhỏ của Mạnh Tinh.

Tôi ngốc tại chỗ.

Một giây sau, hai chân tôi rời khỏi mặt đất, lập tức bị Cố Ngôn Xuyên khiêng lên đi ra ngoài.

Tôi cảm thấy anh điên rồi.

Tôi bắt đầu giãy dụa, đánh mạnh xuống lưng anh: “Anh, anh điên rồi sao? Bị người khác thấy thì sao?”

Anh dừng bước, đặt tôi xuống.

Khi tôi thấy cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, anh lại cởi cà vạt ra, trói chặt cổ tay tôi lại.

Sau đó lại cởi áo khoác, trùm lên đầu tôi.

Tôi bị anh bế ngang lên.

Anh cúi đầu nói nhỏ bên tai tôi.

“Anh sẽ không đi đường có người, chỉ cần em không lên tiếng thì sẽ không có ai nhìn thấy.”

Ánh sáng trước mắt lập tức tối lại, các giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn.

Giọng nói khàn khàn của anh khiến tôi run nhẹ.

Gió đêm nhẹ thổi, xung quanh rất yên tĩnh.

Tôi dựa vào lồng ngực anh, căng thẳng đến mức không dám động đậy.

Hình như tôi nghe thấy anh nói: “Thật ngoan…”

Âm cuối như hòa vào gió đêm, giọng nói thật nhẹ nhàng.

6.

Tôi bị anh ném vào ghế sau.

Sau khi kéo tấm chắn trước mặt lên anh mới lấy áo khoác trùm lên đầu tôi xuống.

Hai cúc trên của áo sơ mi của anh được cởi ra.

Dưới ánh đèn, làn da chỗ xương quai xanh hơi hồng, anh uống rất nhiều rượu mới có thể như vậy.

Anh cởi cà vạt trên cổ tay tôi, thấp giọng cảnh cáo tôi:

“Không cho phép em chạy với cậu ta.”

Anh mệt mỏi nhắm mắt lại.

Xem ra anh uống say thật rồi.

Tôi nhớ lúc anh uống say rất dễ nói chuyện.

Tôi từ từ lại gần anh, ghé sát vào tai anh, nhẹ nhàng hỏi.

“Anh, nếu như anh sợ em chạy thì anh vĩnh viễn giữ em ở bên cạnh anh đi, thế nào?”

Mi mắt anh run rẩy, anh từ từ mở mắt ra.

Anh đưa tay giữ lấy vai tôi, muốn đẩy tôi ra như trước.

Tôi đặt tay lên tay anh, nhỏ giọng gọi: “Anh… Anh đẩy em cho người đàn ông khác, em sẽ chết.”

Động tác của anh cứng lại.

“Nếu anh lại đẩy em ra…” Tôi cười với anh: “Đời này em sẽ không để ý đến anh nữa.”

Tôi cảm nhận được bàn tay đặt trên vai tôi run bần bật.

Anh nhìn tôi một lúc lâu, đáy mắt hiện lên sự tối tăm.

“Cố Tích, nếu như cái giá ở bên cạnh anh là… chết trong tay anh thì sao?”

“Em còn muốn ở bên anh không?”

Đầu óc tôi trống rỗng, chậm rãi đáp lại anh.

“Muốn.”

Chút lý trí còn sót lại trong mắt anh lập tức sụp đổ.

Tay anh dời xuống ôm chặt lấy eo tôi, trực tiếp bế tôi ngồi lên đùi anh.

Anh đột nhiên giữ lấy gáy tôi, cúi đầu hôn tôi.

Tôi ôm lấy cổ anh, vô thức thở nhẹ hơn nhưng lại bị anh chặn môi, bị anh ác độc dùng sức cọ xát.

Nhiệt độ và men say trong xe dần cao hơn.

Anh hôn tôi rất lâu, cho đến khi tôi không thể thở được, nghẹn ngào một tiếng anh mới buông ra.

Hơi thở anh dồn dập nhìn tôi, đuôi mắt đỏ bừng vì men say, đôi môi cũng đỏ rực, rất giống hồ ly tinh quyến rũ người khác.

Ánh mắt của anh bị men say nhuộm dần, anh hôn dọc từ cổ tôi xuống…

Trước khi xuống xe, đầu ngón tay ấm áp của anh chỉnh lại tà váy đang xốc xếch của tôi, sau đó anh lại lau đi nước đọng ở khóe môi tôi.

Hình như đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành anh không tránh né mà nhìn thẳng tôi như vậy.

Anh không để ý đến áo somi nhàu nát, lấy áo khoác khoác lên vai tôi rồi kéo tôi xuống xe.

Hơi lạnh thổi tan nhiệt độ nóng bừng trên khuôn mặt.

Đầu óc trì trệ vì bị hôn đến mức gần ngất đi của tôi cũng dần tỉnh táo lại.

Tôi chăm chú nhìn đôi bàn tay nắm chặt của chúng tôi, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh, tiếp theo chúng ta làm gì?”

Anh bình thản nói: “Đi ngủ.”

Tôi lập tức choáng váng: “Chuyện này… Nhanh như vậy sao?”

Ánh mắt anh chứa cảm xúc nào đó tôi không nhìn ra, anh nhấn mạnh từng chữ một: “Về phòng của mình ngủ.”

7.

Sáng hôm sau, tôi xoa mắt đi xuống dưới tầng.

Anh tôi ngồi trước bàn ăn uống cà phê xem ipad.

Cố Tư Tư đang ăn bánh mì nướng, lúc đang định chào tôi thì lại ngẩn ra.

[Vết hồng hồng trên cổ chị ấy, là… dấu hôn?]

[Tối qua mình liều chết gọi điện cho Cố Ngôn Xuyên mà vẫn không ngăn được chị ấy?]

Động tác cầm cà phê của Cố Ngôn Xuyên dừng lại, anh nhìn về phía tôi.

Tôi nhanh chóng xoay người chạy về phòng, đổi xong áo cao cổ mới đi xuống dưới nhà ăn sáng.

Cố Tư Tư nheo mắt hỏi tôi.

“Chị, gần đây chị yêu đương sao?”

Tôi cầm cốc uống sữa bò, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh trong xe tối qua, tai dần nóng lên.

Cố Tư Tư ho một cái: “Em xem tử vi cho chị rồi, người đàn ông xuất hiện bên cạnh chị gần đây không ổn, nhẹ thì hút tài vận của chị, khiến chị táng gia bại sản…”

Cô ấy hơi dừng lại, thở dài trong lòng: [Tóm lại, Tần Tử Dục rất đen đủi.]

Sau đó lại tiếp tục nói: “Nghiêm trọng hơn là khiến chị mất mạng.”

Tôi xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Chị biết em đang nói đến ai.” Tôi hít sâu một hơi nói với cô ấy: “Chị không yêu đương với Tần Tử Dục, chị đã sớm hết cảm giác với anh ta rồi.”

Cố Tư Tư hơi động đậy môi, căn bản không tin lời tôi nói.

[Hết cảm giác mà sau đó chị còn ép anh ta cưới chị?]

Nghe vậy, bàn tay đang đặt cốc cà phê xuống bàn của anh dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

“Thật sự không còn cảm giác sao?”

Giọng nói bình thản lại mang theo nguy hiểm.

Cố Tư Tư nhìn anh, khóe miệng hơi nâng lên.

[Ôi ôi ôi, anh trai đang ghen sao?]

[Nhưng chẳng mấy chốc mà anh sẽ đính hôn, mối tình thầm mến này của hai người chỉ có mình mình biết.]

[Hơn nữa Cố Tích nóng vội đính hôn như vậy có phải vì Cố Ngôn Xuyên đính hôn không nhỉ…]

Chắc chắn là vậy.

Ánh mắt tôi nhìn về phía vết thương đỏ sậm trên môi anh.

Là do tối qua tôi cắn.

“Anh, gần đây anh cũng yêu rồi sao?”

“Với ai vậy? Sao em không biết?”

Vẻ mặt anh lạnh xuống, thản nhiên nói: “Không quan trọng.”

Điện thoại di động bên tay còn lại của anh đột nhiên sáng lên, ghi chú trên điện thoại biểu thị là của một người phụ nữ.

Anh không nhận, bực bội nhấn từ chối.

Lúc ra cửa, anh hơi cúi người, nói nhỏ bên tai tôi.

“Em đến trường trước, buổi tối chúng ta tâm sự.”

Tôi nhìn cà vạt gọn gàng trước ngực anh, khó chịu kéo nhẹ xuống.

“Hôm nay trường em tổ chức tiệc tối, em sẽ về rất muộn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.