Tình Yêu Không Thể Che Giấu

Chương 4


8.

Màn đêm buông xuống, tôi mặc một chiếc váy dài màu đỏ đánh một khúc dương cầm trên sân khấu.

Lúc tôi xuống sân khấu thì bị Tần Tử Dục ngăn lại.

Anh ta nhìn bả vai trắng nõn lộ ra của tôi, ánh mắt hiện lên sự kinh diễm.

Anh ta cười với tôi: “Đêm nay em rất đẹp.”

Lúc tôi đang đánh đàn đã chủ ý đến anh ta và ông cụ Tần ngồi ở hàng đầu tiên, ánh mắt nhìn tôi không chớp.

Ông cụ Tần là hiệu trưởng trường học, cũng là người cầm quyền nhà họ Tần.

Tần Tử Dục nói tiếp, giọng điệu có hơi căng thẳng: “Ông nội tôi rất thích em, ông ấy rất vui khi biết chúng ta từng yêu nhau.”

Tôi hơi nâng cằm nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Nếu như chúng ta có thể kết hôn, đối với hai nhà đều là chuyện tốt.”

Ánh mắt Tần Tử Dục nhìn tôi vẫn dịu dàng như trước, nhưng thân phận thay đổi, ánh mắt anh ta đã không còn sự tự ti như trước.

Không còn giống anh ta.

“Em cũng đâu muốn công ty nhà họ Cố thuộc về người không có quan hệ máu mủ với mình mà, phải không?”

Tôi nhìn về phía người đang đi từ thính phòng đến.

Bóng dáng thon dài chìm trong bóng tối, ánh sáng lộn xộn trên sân khấu chiếu vào đôi mắt đen nhánh của anh.

Lúc nhìn về phía tôi, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng trở nên dịu dàng.

Tôi hơi mỉm cười nhìn về phía Tần Tử Dục, giọng nói lạnh như băng:

“Anh là cái thá gì chứ? Chuyện nhà họ Cố cần anh quản sao?”

Bước chân đang đi đến hàng ghế đầu tiên trước sân khấu của Cố Ngôn Xuyên dừng lại.

Anh hơi cúi người, nghe ông cụ Tần nói gì đó.

Tôi không biết họ nói gì.

Chỉ thấy sắc mặt ông cụ Tần ngày càng khó coi, giống với Tần Tử Dục.

Lúc này Cố Tư Tư mặc váy múa đứng sau cánh gà với một nhóm nữ sinh ló đầu ra.

[Cháu trai ông là thứ gì mà cũng đòi xứng với em gái tôi?]

[Hai người này nói cũng giống nhau.]

[May mà khả năng đọc khẩu hình của mình cấp mười, không cần phải đứng quá gần cũng có thể hóng chuyện được.]

Ngay cả ánh mắt tôi cũng lười nhìn Tần Tử Dục, tôi đi ngang qua anh ta đi ra ngoài.

Cuối hành lang yên tĩnh tối tăm.

Giữa ngón tay Cố Ngôn Xuyên có đốm lửa, làn khói trắng gần như bao phủ khuôn mặt lạnh lẽo của anh.

Anh hơi ngẩng đầu lên, trong giây phút thấy tôi thì vô thức dập điếu thuốc trên tay đi.

“Sao em chưa thay đồ?”

Tôi nâng tà váy đi về phía anh, ngẩng đầu lên hỏi anh.

“Lúc em biểu diễn anh chưa từng đến, sao hôm nay lại tới?”

“Lần nào anh cũng đến, chỉ là em không phát hiện ra thôi.” Giọng anh rất nhẹ.

Tôi biết anh vẫn luôn thích gạt tôi.

Anh cởi áo khoác choàng lên người tôi, ánh mắt trở nên dịu dàng hiếm thấy.

“Hôm nay Tích Tích đánh đàn rất hay, cũng rất xinh đẹp…”

Nghe thấy anh nói chuyện thế này, tôi vốn dĩ nên vui vẻ nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hốt hoảng.

“Anh, sáng nay anh nói… muốn nói chuyện với em… Là muốn nói chuyện gì…”

Trong ánh sáng mờ tôi, anh chăm chú nhìn tôi, giọng khàn khàn.

“Anh biết em không có hứng thú với việc tiếp quản công ty, trong vòng hai tháng anh sẽ xử lý tốt chuyện cổ phần công ty, chuyển nhượng công ty cho người khác, em có thể cầm tiền làm những chuyện mình muốn.”

Tôi khó tin nhìn anh: “Anh muốn bỏ em lại?”

Anh đưa tay chạm nhẹ vào tóc tôi, chỉ chạm nhẹ nhưng lại không nỡ buông ra, đầu ngón tay luồn vào tóc tôi, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.

“Anh cũng không cách nào khác.”

Ánh mắt tôi dần trở nên mơ hồ, nước mắt trào ra.

“Lúc bố em qua đời anh rõ ràng đã nói anh sẽ bên cạnh em cả đời.”

“Anh, anh lại lừa em…”

Bàn tay trên không trung của anh cứng lại, anh rút tay về.

Anh cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt cô đơn, tóc trước trán lộn xộn, vành mắt phiếm hồng, nhìn còn khó tiếp nhận chuyện này hơn cả tôi.

“Anh cho rằng anh có thể như một người bình thường ở bên cạnh em cả đời.”

“Nhưng anh không kiềm chế tốt như những gì anh tưởng tượng.”

Tôi kéo tay áo anh, làm nũng như trước.

“Hình như em thất tình rồi.”

“Anh, anh có thể đi uống rượu với em không?”

9.

Tôi ngồi lên xe Cố Ngôn Xuyên đến văn phòng anh.

Là văn phòng trước kia của bố tôi.

Tôi mở tủ lấy ra một chai rượu vang đắt đỏ được sản xuất từ năm tôi sinh ra, lúc chuẩn bị mở ra lại bị anh cản lại.

“Chú nói chai rượu này uống lúc em kết hôn.”

Tôi hạ ánh mắt xuống không nói gì, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay anh.

“Nếu như không phải là anh thì đâu có ý nghĩa gì…”

“Em nghĩ rằng là anh ghét người vướng tay vướng chân như em nên mới đối xử lạnh nhạt với em như vậy.”

“Đôi khi em cũng rất chán ghét bản thân mình, lúc nào cũng làm liên lụy đến anh, không có tác dụng gì.”

“Cho nên khi em biết anh cũng thích em, em đã nghĩ rằng không giống trước nữa.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt như mất đi tiêu cự.

“Có thể nói cho em vì sao không?”

“Nếu như anh cứ như vậy bỏ rơi em, cả đời này em sẽ khó chịu mất, có lẽ sẽ mãi không lành được.”

Cố Ngôn Xuyên lấy lại chai rượu vang trong tay tôi, cẩn thận bỏ vào trong tủ rượu.
Sau đó lấy từ trong tủ rượu ra một chai Whisky, đi đến cửa sổ bên cạnh nhìn ra bờ sông bên ngoài.

Pháo hoa xanh đang nở rộ trên bầu trời đêm, ánh sáng chói mắt trên bầu trời nhanh chóng biến mắt, ánh sáng trong mắt anh cũng tối dần.

“Mẹ anh là một người phụ nữ rất đẹp, biết nhảy múa, biết ca hát, người thầm mến bà rất nhiều, nhưng bà lại chỉ thích bố anh.”

“Bà rất thích bố anh, là kiểu thích bệnh hoạn.”

“Cho nên sau khi bà phát hiện bố anh ngoại tình, bà đã bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn rồi đốt than cùng tự sát.”

Anh rót đầy rượu vào cốc, hương gỗ trên người anh hòa lẫn vào với mùi cồn như lấp đầy không khí.

Lúc anh nhìn về tôi, ánh mắt anh mơ màng giống như đang nhìn qua một màn sương mù.

“Có lẽ anh đối với em cũng là kiểu tình cảm kia, ngày trước, khi thấy em ở bên cạnh Tần Tử Dục, anh cũng nghĩ đến chuyện muốn chết cùng em.” Anh nhếch miệng cười chế giễu: “Anh là một người biến thái, có phải em thấy rất buồn nôn không?”

Bên ngoài bắt đầu mưa, từng giọt đập vào cửa sổ rồi lại trượt xuống.

Cố Ngôn Xuyên quay đầu nhìn tôi, anh cười rất dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú càng điển trai hơn.

“Tích Tích, anh xin em một chuyện, đừng ghê tởm anh.”

“Sau khi anh rời đi, em hãy quên em đi.”

Tôi lau nước mắt, đi lên trước ôm lấy anh.

Anh hơi giật mình, bình rượu trên tay rơi xuống thảm, mùi rượu lan ra khắp phòng.

“Em không cần biết những thứ anh nói.”

“Em chỉ biết anh là người duy nhất còn sống trong trận hỏa hoạn kia, viện trưởng trại mồ côi cũng nói anh rất sợ lửa…”

Giọng tôi trở nên nghẹn ngào.

“Nhưng lúc xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện đầu tiên anh làm khi lên xe là liều mạng kéo em ra ngoài.”

Tôi nhắm mắt lại, trước mắt là cảnh tai nạn xe cộ mấy năm trước.

Đầu xe bị đâm đến mức biến dạng dần bốc cháy, bên tai cũng có thể nghe thấy âm thanh lách tách cháy trong không khí.

Xung quanh toàn là mùi cháy khét, chiếc xe kia giống như lúc nào cũng có thể nổ tung được.

Cố Ngôn Xuyên đứng bên ngoài cửa xe, dùng tay không đập vỡ vụn cửa sổ, đẩy cánh tay đang ôm lấy tôi của bố tôi ra, dùng đôi tay máu me đầm đìa kéo tôi ra ngoài, dùng hết sức để gọi những người khác.

“Anh quan tâm em như vậy… Anh sẽ không làm như vậy đâu.”

“Cho dù anh nói những lời này với em, em vẫn thích anh, rất thích anh…”

“Anh ngốc thật, anh đừng nghĩ như vậy là có thể bỏ rơi em.”

Giọng tôi run lên.

Hơi thở ẩm ướt hòa vào với mùi hương mát lạnh trên người anh cuốn lấy tôi như thủy triều.

Tôi chỉ có thể dùng sức ôm anh, nói ra bí mật sâu nhất trong đáy lòng.

Tôi ngẩng đầu lên hỏi anh.

“Anh, em biết anh sẽ không khiến em tổn thương.”

Lòng bàn tay có lớp chai mỏng của anh lau nhẹ khóe mắt ướt đẫm của tôi.

“Anh sẽ không để bất cứ ai làm em tổn thương, ngay cả anh cũng không được.”

“Cố Tích.” Anh nhẹ giọng gọi tên tôi: “Nếu có ngày đó, anh sẽ chết trước mặt em.”

Anh cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh như biển sâu, đáy mắt là mạch nước ngầm cuồn cuộn.

“Bản thân anh cũng chán ghét chính mình, em sẽ không thích.”

“Nếu em ghét anh…”

Tôi nhìn ánh sáng trong mắt anh tắt dần.

Trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

Một người ưu tú như vậy cũng sẽ tự ti.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, anh biết suy nghĩ của em về anh là thế nào không?”

Ánh mắt anh cứng lại.

“Em là nữ phụ ác độc, tâm tư không thể đơn thuần được.” Tôi nói: “Đương nhiên là muốn ngủ…”

Tay tôi chuyển đến trước mặt anh, bắt đầu cởi từng chiếc cúc một.

Anh lập tức nắm lấy tay tôi, từng ngón tay anh như run lên, trầm giọng cảnh cáo.

“Tích Tích, đừng làm loạn.”

Tôi cố giả vờ bình tĩnh nói với anh: “Ngậm miệng, bớt xen vào việc của em đi!”

Anh thấy phản ứng của tôi thì hơi mỉm cười: “Sợ sao?”

Tôi hơi mím môi, gật nhẹ đầu, rút tay ra khỏi tay anh, nhấn công tắc trên bàn.

Xung quanh đột nhiên tối đen.

Chỉ có ánh đèn le lói ngoài cửa sổ xuyên qua màn mưa chiếu vào mắt anh, ánh mắt anh run rẩy.

Tôi nắm lấy vạt áo anh, nhón chân hôn lên.

Trong bóng tối, mùi hương mát lạnh trên người anh như nuốt hết giác quan của tôi.

Đây là một nụ hôn vừa ngắn vừa vội.

Lông mi tôi run rẩy, thở hổn hển nói: “Anh, lần trước em hỏi anh, anh có thích em không. Em không chờ được đáp án của anh nữa rồi.”

Trong ánh sáng mờ ảo, yết hầu anh không ngừng lên xuống, giọng nói khàn khàn.

“Thích, vẫn luôn rất thích.”

“Vậy không cho phép anh đính hôn với người khác.”

“Được.”

“Anh muốn thử với em không?” Tôi nhẹ giọng hỏi anh.

Không khí rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi và tiếng nhịp tim của bản thân.

Ánh mắt Cố Ngôn Xuyên tĩnh lặng, cứ như vậy nhìn tôi thật lâu.

Tôi phải thừa nhận, tôi rất sợ anh từ chối mình.

Tiếng hít thở của anh ngày càng nặng nề, xuyên qua bóng tối, từ từ lại gần tôi, nụ hôn nóng hổi rơi lên tai tôi.

“Tích Tích, sao anh có thể không thích em được?”

“Anh không từ chối được em, nên anh từ bỏ chống lại.”

Anh giữ cằm tôi hơi nâng lên, để tôi có thể nhìn rõ anh.

Tôi nhìn thấy trong đôi mắt đen nhánh kia là sự chiếm hữu không chút che giấu.
Anh cúi đầu hôn mạnh lên môi tôi.

Nhiệt độ nóng hổi không ngừng tăng lên.

Tay anh đặt lên eo tôi, dùng sức ôm chặt lấy tôi.

Cho đến khi đầu lưỡi cảm nhận được vị máu anh mới hổn hển buông tôi ra.

Tôi ngẩng đầu cười với anh: “Anh, nếu vừa rồi anh từ chối em, em sẽ đánh gãy chân anh, để anh không đi đâu được, chỉ có thể ở bên cạnh em.”

Cố Ngôn Xuyên lập tức trở nên mất kiểm soát, hoàn toàn phát điên.

Anh hôn lên nước mắt nơi khóe mắt tôi, giọng nói khàn khàn mang theo sự quyến rũ và nguy hiểm.

“Thật xin lỗi, lát nữa lại khiến em khóc rồi…”

Anh bế ngang tôi lên, đạp cửa phòng nghỉ ra.

Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn tiếp tục.

Hơi nóng trong phòng lại không ngừng cao lên.

Ngay cả không khí cũng cảm thấy nóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.