10.
Hiểu lầm lớn nhất của tôi đối với Cố Ngôn Xuyên có lẽ là tính cách anh lạnh nhạt.
Anh bế tôi vào phòng nghỉ, ngoài việc ra cửa lấy đồ ăn thư kí mang đến ra thì không đi đâu.
Tôi cảm thấy mình như biến thành con tin bị bắt cóc, không thể rời khỏi phạm vi tầm nhìn của anh.
Anh vừa hứa cuối tuần sẽ đưa tôi về nhà thì Cố Tư Tư gọi điện đến.
“Chị ơi… Cứu em với, mẹ em muốn bán em…”
Cô ấy còn chưa nói xong đã bị người nào đó bịt miệng.
Điện thoại bị cúp máy, gọi lại cũng chỉ có tiếng tút tút.
Tôi ngồi dậy nói với Cố Ngôn Xuyên: “Tư Tư xảy ra chuyện!”
Anh bình thản xoa eo tôi, miễn cưỡng ừm một tiếng.
“Nếu không có cô ta thì trong nhà cũng không còn người ngoài, như vậy không phải càng tốt hơn sao?”
“Anh có lương tâm không vậy?”
Cố Ngôn Xuyên cười nhạo: “Chúng ta một người là nữ phụ độc ác, một người là trùm phản diện, tại sao phải có lương tâm?”
Tôi nhấn mạnh: “Nhưng nếu như không nhờ cô ấy thì bây giờ em vẫn đang bên cạnh Tần Tử Dục.”
Ánh mắt anh lạnh lẽo, sắc mặt cũng lập tức chìm xuống.
Người của Cố Ngôn Xuyên nhanh chóng tìm được vị trí của Cố Tư Tư.
Bọn họ thành công chặn chiếc xe đang đưa cô ấy đi, đồng thời cũng báo cảnh sát.
Mẹ ruột Cố Tư Tư đánh bạc nợ một khoản tiền lớn, bà ta nói Cố Tư Tư trộm tiền trong nhà mang đi trả nợ cho bà ta, Cố Tư Tư không đồng ý, bà ta tức giận, tìm người trói Cố Tư Tư lại bán cho chủ nợ trả nợ.
Mặc dù Cố Tư Tư được cứu nhưng vẫn bị dọa sợ.
Lúc tôi đến đồn cảnh sát, cô ấy lập tức nhào vào lòng tôi.
“Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, em sợ muốn chết…”
“Dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của em, ném em cho nhà họ Cố thì thôi đi, lại còn muốn bán em cho một người đàn ông trung niên côn đồ để lấy tiền đánh bạc, sao bà ta có thể nghĩ ra được chuyện này chứ?”
Tôi vỗ nhẹ lương cô ấy an ủi: “Được rồi được rồi, bây giờ không sao nữa rồi.”
Cô ấy khóc một lúc lâu mới bình tĩnh lại, hít sâu một hơi rồi nói với tôi.
“Chị, thật xin lỗi, trước đó em lừa chị…”
“Em và chị không có quan hệ máu mủ, em sợ lại rơi vào tay bà ta nên mới mặt dày ở lại nhà họ Cố…” Mẹ ruột của Cố Tư Tư muốn dùng cô ấy để lừa bố tôi ít tiền, không ngờ bố tôi lại trực tiếp đưa cô ấy về nhà.
Nhưng trước khi mang cô ấy đi xét nghiệm DNA, bố tôi bị tai nạn xe cộ qua đời.
Tôi cười với cô ấy: “Không sao Tư Tư, sau này em chính là em gái của chị.”
Cố Tư Tư tươi cười hớn hở, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn chị, anh…”
Lúc đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Cố Ngôn Xuyên, cô ấy lại nuốt lại lời định nói.
[Suýt nữa quên mất, chỉ có chị mới có thể gọi anh là anh trai.]
Giọng cô ấy gượng gạo: “Anh… À đâu tổng, tổng giám đốc Cố, cảm ơn tổng giám đốc Cố.”
Trên đường về nhà, Cố Tư Tư vẫn chìm trong suy nghĩ.
“Tư Tư, em vẫn còn sợ sao?”
“Em sợ sau khi bà ta ra tù sẽ lại đến tìm em.”
Cố Ngôn Xuyên lái xe, lạnh nhạt nói: “Luật sư của tôi sẽ khiến bà ta đời này không ra khỏi đó được.”
Cố Tư Tư nhỏ giọng cảm ơn, trong lòng lại kích động đến mức bắn pháo hoa.
[Không hổ là tổng tài bá đạo, nhanh như vậy đã giải quyết yêu quái già kia, sau này mình sẽ ngoan ngoãn ở nhà họ Cố cùng chị gái và tổng giám đốc Cố, ba người cùng nhau sống tốt là được.]
Bàn tay đặt trên vô lăng của Cố Ngôn Xuyên đột nhiên nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Anh nâng mắt lên nhìn Cố Tư Tư qua kính chiếu hậu: “Tôi chuẩn bị đưa cô ra nước ngoài học.”
“Hả?” Cố Tư Tư ngẩn người: “Sao lại đột nhiên muốn cho em đi du học?”
Cố Ngôn Xuyên thản nhiên nói: “Cô quá ồn.”
[Tôi với anh nói chuyện với nhau không quá năm câu mà vẫn ồn?]
[Mình hiểu rồi, chỉ có đưa mình ra nước ngoài mới có thể đảm bảo bà già yêu quái kia không đụng đến mình, tổng giám đốc Cố suy nghĩ thật thấu đáo.]
Không, em không hiểu.
11.
Tôi không thấy Tần Tử Dục trong một khoảng thời gian dài, gần đây lại mới có được tin tức về anh ta.
Vì quyết định sai lầm của mình mà anh ta khiến Tần thị tổn thất mười mấy tỉ.
Anh ta hoàn toàn mất tư cách trở thành người thừa kế, bị đá ra khỏi Tần thị.
Trong một gia đình lớn có mối quan hệ phức tạp như nhà họ Cố, tình thân không thể quan trọng bằng lợi ích kinh tế được.
Tôi cũng mất một thời gian nữa mới biết được, đây là kết quả của việc hợp tác giữa Cố Ngôn Xuyên và người cầm quyền mới nhà họ Tần.
Kịch bản bắt đầu chệch hướng sớm hơn so với quỹ đạo.
Kiếp trước sau khi Cố Ngôn Xuyên tự sát, Tần Tử Dục chiếm đoạt Cố thị, thành công nhận được quyền thừa kế nhà họ Tần.
Nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn thua.
Ngày tôi tốt nghiệp, tôi lại gặp Tần Tử Dục.
Tôi mặc áo cử nhân, trong ngực ôm hoa, được Cố Ngôn Xuyên bảo vệ sau lưng.
Anh ta tiều tụy hơn rất nhiều, quầng mắt thâm đen, trạng thái tinh thần không ổn định.
“Nếu như em đồng ý quay về bên cạnh anh, anh có thể giúp em quản lí công ty nhà họ Cố.”
Khóe miệng Cố Ngôn Xuyên nâng lên, anh chế nhạo: “Muốn xoay người đến phát điên rồi sao?”
Nói xong anh kéo tôi rời đi.
Ánh mắt Tần Tử Dục nhìn về đôi bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, cảm xúc trong mắt dần sụp đổ.
“Cố Tích, hóa ra em từ chối anh là vì ở bên cạnh anh ta sao? Sao em độc ác quá vậy? Hai người đều mang họ Cố đấy.”
Giọng anh ta không nhỏ, người xung quanh ồn ào dừng lại.
Tôi vô thức muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng lại bị anh nắm chặt.
“Nhận nhầm người rồi, tôi tên Quý Xuyên.”
Anh kéo tôi rời đi.
Chỉ còn một mình Tần Tử Dục đứng đó.
Không lâu sau anh ta tự sát.
Nghe nói vì để xoay người mà anh ta đã tạo dự án giả, dùng thân phận cậu chủ nhà họ Tần để lừa người ta đầu tư rất nhiều tiền.
Anh ta nghĩ rằng cho dù xảy ra chuyện nhà họ Tần cũng sẽ không bỏ rơi mình.
Nhưng rất không khéo chính là, vào ngày anh ta xảy ra chuyện, người duy nhất nguyện ý che chở cho anh ta, ông cụ Tần vừa làm xong phẫu thuật tim, vì không để ảnh hưởng đến sức khỏe của ông cụ, những chuyện anh ta làm đều bị giấu đi.
Còn anh ta đã nhảy lầu trước khi cảnh sát đến nơi.
Ngày tốt nghiệp.
Anh nắm chặt tay tôi bước về phía trước, ánh nắng xuyên qua tán cây, chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú của anh.
Tôi nghiêng đầu hỏi anh.
“Anh đổi lại tên từ lúc nào vậy?”
“Hai tháng trước.”
“Em nhớ anh rất ghét tên cũ của mình.”
Anh chán ghét tất cả mọi thứ trước kia.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi, tôi ngửi được mùi bạc hà nhè nhẹ trên người anh.
Tôi đột nhiên nhớ ra gần đây anh đang cai thuốc nên thường xuyên ăn kẹo bạc hà.
Anh hôn tôi, hơi thở nóng hổi và mùi bạc hà mát lạnh quấn lấy nhau.
“Nếu như sau này… sau này vẫn có em ở bên cạnh, cái tên này cũng không còn đáng ghét như vậy nữa.”
Gió nhẹ thổi lá rụng trên mặt đất.
Cách đó không xa là bầu trời dịu nhẹ, mây trôi lơ lửng.
Tất cả đều hoàn hảo.
[Hết]