13.
Sau khi về nhà, Giang Dư tỉnh táo hơn trước, tự mình đi tắm.
Nhưng mãi vẫn không ra.
Tôi sợ anh xảy ra chuyện nên gõ cửa hỏi: “Anh, anh vẫn ổn chứ?”
Cửa kính phòng tắm phản chiếu bóng của tôi hơi rung lên.
Một lúc lâu sau.
Anh vẫn không đáp lại.
Tôi hơi căng thẳng, lại gõ thêm mấy cái: “Anh?”
Lúc tôi đang nghĩ có nên phá cửa xông vào cứu người không, anh trả lời.
“Ừm, anh đây.”
m cuối anh hơi kéo dài, quyến rũ đến nao lòng.
Mặt tôi không hiểu sao lại nóng lên: “Anh đừng ở trong đó lâu quá, dễ ngất xỉu.”
“Ừm.”
Anh khàn giọng nói: “Sắp xong rồi.”
Tôi thả lỏng, vào trong bếp rót cho anh một cốc nước nho giải rượu.
Lúc đi ra đã phát hiện phòng tắm không có ai, chỉ có tấm gương mờ hơi nước.
Phòng quần áo bên cạnh vang lên tiếng khởi động của máy móc.
Giang Dư đang giặt quần áo.
Hả?
Tôi đột nhiên cảm thấy mình đã quên thứ gì đó rất quan trọng.
Suy nghĩ hỗn loạn lẫn vào với tiếng máy giặt, tôi ngẩn người suy nghĩ.
Một tiếng nổ vang lên trong đầu.
Tôi đưa mắt nhìn sọt quần áo bẩn trong phòng tắm.
Sạch sẽ không còn gì.
Nhưng buổi chiều quần áo tôi thay vẫn còn đặt trong đó, chưa kịp giặt.
Tôi vội vàng chạy vào trong.
Viền ren.
Tai thỏ.
Nơ con bướm.
Hơi nước trong gương đã tan đi một chút.
Khuôn mặt đỏ bừng của tôi mơ hồ phản chiếu trong gương.
14.
Tối đó tôi khó có thể ngủ được.
Mở to mắt xoay tới xoay lui trên giường Giang Phỉ.
Tối nay có mưa.
Đêm hè mưa to không ngớt.
Tiếng mưa rơi tí tách.
Cho đến bình minh.
Mưa tạnh.
Tôi đột nhiên bật dậy khỏi giường.
Mở điện thoại lên nhìn, mới năm giờ sáng.
Không biết nghĩ gì.
Tôi gửi cho Giang Phỉ một tin nhắn.
[Đổi lại đi.]
Tôi đúng là một người hèn nhát.
Lúc đầu còn thề sống thề chết nói muốn thấy dáng vẻ quyến rũ biến thái của Giang Dư.
Bây giờ lại phát hiện mình mới là người biến thái lén lút theo dõi người khác.
Nhân lúc tình hình vẫn chưa đến mức lúng túng, nhanh chóng quay đầu là cách tốt nhất.
Chỉ là tôi không ngờ Giang Phỉ cũng dậy vào giờ này.
Không biết có phải là mất ngủ cả đêm giống tôi không.
Nhưng cô ấy từ chối tôi.
Giang Phỉ: [Chờ chút nha.]
Tôi: [?]
Giang Phỉ: [Nói ra chắc cậu không tin, bây giờ em cậu đang cùng mình nằm trên một chiếc giường.]
Tôi lại lần nữa bật dậy khỏi giường: [???]
Giang Phỉ gửi sticker mèo đeo nơ suy nghĩ.
[Cậu ấy nói cậu ấy sợ sấm sét, không dám ngủ một mình.]
[Còn nói khi còn nhỏ cậu đều dỗ cậu ấy ngủ như vậy.]
Tôi đơ luôn.
Còn có loại chuyện kì quái thế này nữa à?
Du Nhiên sợ sấm sét?
Khi còn nhỏ nó rõ ràng còn tuyên bố muốn kéo sấm sét xuống làm bóng cho mình đá nữa đấy.
15.
[Bây giờ mình vô cùng nghi ngờ người nằm cùng giường với cậu không phải là em mình.]
Giang Phỉ: [Hả?]
Tôi đỡ trán: [Nào nó dậy cậu dẫn nó đến chùa luôn đi, nếu đại sư không thấy vấn đề gì thì… tiễn nó vào trong bệnh viện tâm thần luôn đi.]
Giang Phỉ: […Được.]
[Còn nữa, tại sao cậu lại gấp gấp đổi lại thế? Cậu phát hiện ra bí mật của anh mình sao?]
[Anh cậu trong sạch.]
Tôi hạ mắt xuống, tiếp tục gõ chữ: [Lừa anh ấy, trong lòng mình cảm thấy tội lỗi.]
Thời gian hẹn cuối cùng của chúng tôi là đêm nay ai về nhà nấy.
Tôi nhắm mắt lại, phát hiện vẫn không ngủ được.
Thế là không ngủ nữa.
Rửa mặt, chuẩn bị làm bữa sáng, ngẩng đầu lên lại thấy mấy bộ quần áo treo ngoài ban công.
Màu hồng mềm mại nằm giữa một đống đồ trắng đen lạnh lùng trông rất nổi bật.
Tay tôi run lên, tôi rón rén lấy nó xuống.
Thật ra sờ vào vẫn thấy hơi ẩm.
Nhưng tôi thật sự không thể nhìn được cảnh nó lung lay trong gió như vậy được.
Lấy xuống, treo lên bệ cửa sổ phòng ngủ Giang Phỉ, tiếp tục phơi.
Bộ quần áo này như đã được bao bọc bởi mùi hương của Giang Dư.
Mùi bột giặt nhàn nhạt thơm nhẹ kia.
Điều này khiến tôi nhớ đến Giang Dư thời còn đi học.
Lớp mười và lớp mười hai rất khó gặp nhau, ngoài tiết thể dục buổi chiều thứ ba.
Bình thường tôi đều vội vàng chạy lên tầng.
Còn anh lại từ từ bước xuống dưới.
Xung quanh ồn ào tiếng người, chúng tôi yên lặng.
Lướt qua nhau.
Chỉ còn hương hoa mai còn sót lại.
16.
Thầm mến lúc nào cũng tự ti.
Trước mặt Giang Dư, tôi vĩnh viễn không thể đứng thẳng.
Vì lúc mới biết yêu.
Tuổi thanh xuân không mấy tốt đẹp bắt đầu.
Đầu tiên là phát dục, sau đó là béo phì.
Lớp 10, một mét sáu, cân nặng sáu lăm.
Bố mẹ nó tôi rất bình thường, Tiểu Viên Tiểu Viên, tròn tròn đáng yêu.
Cho đến huấn luyện quân sự năm lớp mười, huấn luyện viên ghét bỏ nhìn tôi không theo kịp đội ngũ, mệt đến mức thở hổn hển rồi lầm bầm: “Em gái heo mập, ăn nhiều như vậy mà không có sức sao?”
Các bạn học bên cạnh cũng ồ lên cười.
Chẳng biết vì sao ánh nắng lúc này lại chói mắt như vậy.
Tôi hơi mấp máy môi.
Cố gắng xem nhẹ, trong lòng là ý hận đang dần nảy mầm.
Cố gắng tỏ vẻ mình không quan tâm đến những chuyện này.
Nhưng càng cố gắng lại càng để ý.
Tôi đứng trong đội ngũ, cắn răng, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Không hiểu vì sao lại cảm thấy bản thân sắp sụp đổ.
Có lẽ là vì Giang Dư cao gầy đúng lúc đi qua sân tập.
Anh dừng bước.
Lẳng lặng nhìn tôi, tôi run rẩy, cố gắng giấu sự xấu xí của mình đi.
Tôi nắm chặt tay, không biết làm thế nào để mỉm cười.
Tôi cúi đầu, tôi né tránh.
Tôi không muốn để anh nhìn thấy.
Nhưng nước mắt uất ức và từng ngấn thịt đều không thể giấu được.
Không thể né tránh cơn đau nhức đang dần lớn lên.
Sau đó huấn luyện viên lớp tôi bỗng nhiên đổi thành một người vừa dịu dàng vừa lịch sự.
Giang Phỉ lén nói với tôi: “Là anh mình tìm hiệu trưởng khiếu nại.”
“Huấn luyện viên không được nhục mạ, mỉa mai, không được đưa ra hình phạt thể xác với học sinh, người lớp cậu phạm vào toàn bộ điều này.”
“Nhưng những tiêu chuẩn này đều rất khó để xác định, huấn luyện viên kia lúc đó còn đứng phàn nàn với hiệu trưởng là mình đùa giỡn một chút thôi, hơn nữa thời gian phạt cũng không dài, lúc trước không ai ý kiến, còn nói là anh mình quá mẫn cảm.”
“Nhưng anh ta không ngờ anh mình không chỉ có người chống lưng mà hiệu trưởng còn giúp anh ấy, không nhiều lời, lập tức đuổi huấn luyện viên kia.”
“Ha ha, cậu đoán được vì sao không?”
Tôi lúc đó đã rưng rưng nước mắt: “Tại sao?”
Giang Phỉ tủm tỉm cười chỉ về một phía.
Tôi nhìn theo đầu ngón tay cô ấy chỉ, thấy một bên khác ở nhà ăn.
Cách đám người, thấy được Giang Dư đang chậm rãi dọn bàn.
Bên cạnh anh ấy còn có một nam sinh tràn trề năng lượng.
Cạo đầu đinh, đeo ngọc phật.
“Vàng ròng di động, con trai hiệu trưởng, bạn tốt của anh mình.”
“Anh mình dắt anh ta đi cùng.”
Tôi nhớ rất rõ.
Từ ngày đó trở đi, tôi ý thức được một điều.
Tôi xong đời rồi.
Có khả năng tôi sẽ thích Giang Dư cả đời.
17.
Tôi nghĩ rằng sau khi gầy đi tôi sẽ không tự ti nữa.
Nhưng tôi sai rồi.
Năm đó Giang Dư thi đại học xong, tôi lấy hết dũng khí viết một bức thư tình.
Nắm chặt lấy bức thư, gõ cửa nhà anh.
Lúc đó là giữa hè, nhưng tôi không mặc quần cộc áo ngắn tay như ngày thường.
Đợi một lúc.
Tôi căng thẳng chỉnh lại váy trắng ngắn tay.
Cửa mở.
Là Giang Phỉ vừa tỉnh ngủ.
Tôi lập tức giấu thư tình ra sau lưng.
Cô ấy mơ màng xoa mắt: “Có chuyện gì thế?”
Tôi chắp tay sau lưng hỏi: “Anh cậu có nhà không?”
“Không có, chắc anh ấy đến lễ tốt nghiệp rồi.”
“Ồ.”
Tôi cúi đầu: “Được rồi.”
Giang Phỉ lại ngáp một cái: “Có phải cậu muốn đi tìm anh ấy không?”
Tôi đá cục đá bên chân, thấp giọng nói: “Chỉ muốn tìm anh ấy mượn một số vở học mà thôi.”
Giang Phỉ cười tôi: “Này, cậu giả vờ với mình làm gì chứ, cậu bây giờ đã gầy lắm rồi, không che được cái gì đấy hồng hồng sau lưng nữa đâu… Là thư tình đúng không?”
Hóa ra tôi không giấu diếm được gì.
Tôi nghĩ là thầm mến nhưng thật ra mọi người đều biết, cũng đều hiểu.
Vậy Giang Dư thì sao?
Anh biết không?
Là không biết, hay là giả vờ không biết?
Giang Phỉ cầm điện thoại gửi vị trí cho tôi qua WeChat.
“Đi thôi đi thôi, nói không chừng lại được ăn ké một bữa đấy.”
Tôi cười nói: “Được.”
Dũng khí dần dần nâng cao.
“Không được như vậy.”
Giang Phỉ đột nhiên lắc vai tôi, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tiểu Viên, mùa hè dài như vậy, cậu không thể lúc nào cũng trốn trong vỏ bọc rồi trơ mắt nhìn con bướm khác cướp mất đóa hoa cậu thích được!”
Tôi sững sờ nhìn vẻ mặt nôn nóng của cô ấy.
Ngày đó, tôi thật sự được Giang Phỉ cổ vũ.
Không chút lo nghĩ, chạy về phía Giang Dư.
18.
Thiếu chút nữa tôi đã phá kén bay ra.
Nhưng không.
Chạng vạng tối.
Tôi giẫm lên ánh hoàng hôn, một mình trở về nhà, dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Trong tay vẫn nắm chặt bức thư tình kia.
Nhưng không phải là bức tôi viết cho Giang Dư.
Tôi đã gặp một cô gái ở đó, cô ấy cũng ngượng ngùng như tôi.
Nhưng lại vô cùng xinh đẹp chói mắt, xinh đẹp đến mức khiến người khác chú ý.
Cô ấy nhét thư tình viết cho anh vào tay tôi: “Em, em là em gái Giang Dư đúng không, làm phiền em đưa bức thư này cho anh ấy giúp chị.”
Nói xong lập tức chạy mất.
Thật ra lúc đó Giang Dư ở ngay căn phòng chỗ ngã rẽ.