Tửu lượng của anh không quá tốt.
Vừa uống một chút khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đã ửng đỏ.
Các bạn học anh còn đang ở phòng bên cạnh vừa khóc vừa cười vừa nổi điên, anh lại ở phòng bên cạnh yên tĩnh ngủ.
Hành lang trống không, không ai thấy tôi đi vào.
Buổi chiều tĩnh lặng.
Tôi nhìn anh một lúc lâu.
Cuối cùng lấy lại tinh thần, nhỏ giọng gọi anh: “Giang Dư, Giang Dư…”
Giang Dư.
Anh không tỉnh lại.
Tôi đặt bức thư tình của cô gái kia bên cạnh anh.
Sau đó đi ra ngoài.
Bình tĩnh ném bức thư tình của tôi vào thùng rác.
Trái tim đau như bị bỏng.
Tôi đột nhiên phát hiện hận ý trong lòng mình chưa từng biến mất.
Thế là tôi làm ra một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Tôi như bị ma xui quỷ ám chạy về phòng Giang Dư đang ngủ, lấy bức thư tình của người khác đi.
Nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Làm một kẻ trộm không biết xấu hổ, khó khăn chạy trốn trong cơn hoảng sợ.
Bức thư tình kia bị tôi nhét vào ngăn kéo của mình.
Trong đêm khuya nó luôn phát ra âm thanh chế giễu.
Giang Dư nhất định sẽ không thích tôi.
Tôi biết.
Về sau, lúc Giang Dư điền nguyện vọng, tôi cuối cùng cũng không chịu được sự tra tấn bất an nữa.
Đưa bức thư tình đến trễ của người khác đến cho anh.
Từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn là một người hèn nhát.
Chỉ là hai năm sau, khi tôi và Giang Phỉ đã tốt nghiệp, Giang Dư cũng không yêu đương.
Giang Phỉ nói, anh bị người khác từ chối, nhìn rất khó chịu, ngày nào cũng đến nhà tang lễ hỗ trợ.
Anh nói lúc chỉnh sửa lại di thể của người mất, trái tim sẽ tỉnh táo lại.
Sau này anh hỏi tôi muốn đi học đại học ở thành phố nào.
Tôi nhìn số điểm đại học Kinh Tương anh đang theo học.
Thiếu hai điểm.
Thế là tôi trả lời.
“Chắc là ở lại đây học, đại học Lân Châu.”
Đúng là một mối tình thầm mến thất bại.
Tôi vẫn cúi đầu.
Nhưng trong lòng bỗng nhiên thoải mái thở dài một hơi.
Cứ như vậy kết thúc đi.
Tôi nghĩ.
19.
Giang Dư dậy.
Tôi nghe được tiếng mở cửa của phòng ngủ bên cạnh.
Tôi cũng đẩy cửa ra, vốn định nói cho anh biết: “Em đã nấu cháo, còn…”
Nóng.
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, giọng tôi đã lập tức dừng lại.
Máu toàn thân như chảy thẳng lên đầu.
Giang Dư không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu xám.
Vai rộng eo hẹp, đường cong cơ bắp mạnh mẽ.
Có lẽ say rượu nên đau đầu, anh dựa vào tường, khép hờ hai mắt, lười biếng xoa huyệt thái dương.
Tôi có cố gắng thế nào thì ánh mắt cũng không thể rời khỏi tấm lưng và vòng eo đẹp mê hồn của anh ấy.
Hô hấp nhanh hơn, đường nhân ngư như ẩn như hiện.
Theo đường cong căng mịn hướng dần xuống dưới…
Người kia đột nhiên lên tiếng: “Nhìn được không?”
Giọng điệu lười biếng khàn khàn.
Anh nâng mắt nhìn tôi, cười thoải mái, đi về phía tôi.
“Có muốn thử chạm vào không.”
“!!!!!”
Pháo hoa trong đầu tôi nổ không ngừng.
Anh nhất định, nhất định vẫn còn say.
Mặt tôi đỏ đến mang tai, quả quyết xoay người chạy trốn.
“Anh, em đi lấy cháo cho anh.”
Vừa chạy được một bước, không ngờ anh lại từ phía sau giữ lấy cổ áo tôi.
Chân tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa va vào ghế sofa da.
Eo bị anh ôm lấy.
Bên hông xuất hiện thêm một bàn tay, xúc cảm từ tay truyền đến khiến tôi như bị điện giật.
Tôi run lên một cái.
Hai tay theo bản năng đặt lên lồng ngực không mảnh vải của anh.
Nhịp tim mạnh mẽ của anh khiến lòng bàn tay tôi chấn động.
Bộ ngực mềm mại của tôi cũng chạm vào da thịt của anh qua lớp vải mỏng manh.
Tôi muốn lùi về phía sau.
Eo lại bị giữ chặt, không cử động được.
Anh cúi đầu nhìn tôi không chớp mắt, yết hầu hơi động đậy.
Tôi… tôi cảm thấy bản thân sắp ngất xỉu đến nơi rồi.
Dường như có thứ gì đó nóng rực chạm vào bụng dưới của tôi.
Một giây sau Giang Dư thả tôi ra, lại lần nữa vào nhà vệ sinh.
Tôi ngã xuống sofa, tay ôm lấy tim, tai như ù đi một lúc lâu mới tìm lại được suy nghĩ hỗn loạn của mình trong ánh nắng ban mai.
Vừa rồi anh cúi người bên tai tôi nói gì đó.
Anh khàn giọng gọi tên tôi: “Tiểu Viên.”
“Đừng giả vờ nữa.”
“Anh đã sớm biết là em rồi.”
20.
Thật xin lỗi, tôi lại lần nữa chạy trối chết.
Nhưng lúc tôi về nhà lại thấy cảnh em trai mình đang giữ lấy Giang Phỉ, nhấn cô ấy vào tường hôn sâu.
Tôi yên lặng đóng cửa lại.
Đến đây là được rồi, tôi hiểu rồi, thế giới này không còn chỗ cho tôi dung thân nữa.
Tôi ngồi trong quán cafe ven đường, cảm giác như mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo.
Hóa ra từ đâu Giang Dư đã nhìn thấu lời nói dối hoang đường của tôi và Giang Phỉ.
Vậy tại sao anh không ngăn chúng tôi lại?
Vì không thèm để ý nên mới dung túng cho các em làm loạn?
Hay là vì lí do nào khác?
Suy nghĩ của tôi lại lần nữa hỗn độn.
Giang Dư gửi cho tôi một tin nhắn.
[……]
Đúng vậy, chỉ có sáu dấu chấm này.
Tôi không biết nên nói gì, đành phải nhắn lại cho anh một câu.
[Anh Giang Dư, thật xin lỗi.]
Đối phương nhập tin nhắn một lúc lâu, sau đó lại gửi cho tôi thêm một tin nhắn nữa.
Giang Dư: [Tiểu Viên, lại muốn từ chối anh sao?]
Lại?
Tôi ngẩn người.
Lúc này lại có tin nhắn đến từ người khác.
Là Trần Húc.
Cậu ấy muốn tìm tôi nói chuyện.
21.
Trong quán cafe yên tĩnh.
Trần Húc ăn mặc rất đơn giản, đeo kính đen, dường như lại quay về với dáng vẻ xấu hổ tuấn tú thời đi học.
Thật khéo.
Câu đầu tiên cậu ấy nói với tôi cũng là: “Thật xin lỗi.”
Trần Húc cúi đầu.
Giống như tôi cúi đầu trước mặt Giang Dư vậy.
Cậu thấp giọng hỏi tôi: “Tiểu Viên, cậu thích Giang Dư, đúng không?”
Tôi ngơ ngác, không hiểu tại sao ngay cả cậu ấy cũng có thể nhận ra được.
Xem ra tôi giả vờ quá thất bại.
Trần Húc cười, có đắng chát, cũng có hổ thẹn và lo lắng.
Sau đó cậu ấy chậm rãi nói cho tôi biết chuyện xưa gần như đã chôn vùi xuống dưới lòng.
Mùa hè chúng tôi vừa thi đại học xong.
Ngay trước khi cậu ấy quyết định tỏ tình với tôi, cậu ấy thấy Giang Dư đứng chờ dưới bóng cây cổ thụ.
“Trong tay anh ấy cầm một chiếc bánh hình con thỏ, lúc đó mình đã biết anh ấy nhất định đang chờ cậu, không biết mình đã nghĩ gì mà đi đến nói chuyện với anh ấy.”
“Sau đó anh ấy nhận điện thoại rồi vội vàng rời đi.”
Tôi nhớ, Giang Dư tặng bánh gato cho tôi, là Trần Húc đưa cho tôi.
Ngày đó cũng là ngày ông cố Giang Dư qua đời.
Trần Húc ngẩng đầu nói: “Thật ra không chỉ bánh gato, bên trong hộp quà có một bức thư tình, đã bị mình xé nát.”
Cậu ấy nhìn tôi, từng câu từng chữ như tiếng sấm đánh sát bên tai tôi.
“Vì mình ghen tị với anh ấy, cái gì Giang Dư cũng hơn mình, thành tích, bề ngoài, gia đình… Còn cả tình cảm từ nhỏ đến lớn của cậu và anh ấy.”
“Mình biết, mình chắc chắn không thể sánh được với Giang Dư, cho nên, mình đã xé thư tình của anh ấy.”
“Sau khi xé xong mình mới dám tỏ tình với cậu.”
“Nhưng mình vẫn bị từ chối.”
“Cho đến bây giờ mình mới có dũng khí để nói cho cậu biết chuyện này.”
“Tiểu Viên, thật xin lỗi.”
22.
Tôi về nhà.
Nhà Giang Dư.
Rèm cửa kéo kín.
Anh ngồi trong phòng ngủ tối đen, điện thoại ném ở một bên, màn hình vẫn mở cuộc trò chuyện với tôi.
Một tay che mắt.
Anh không thấy được tin nhắn mới nhất tôi gửi.
Tôi như quay lại năm hè lớp mười, nhỏ giọng gọi anh:
“Giang Dư.”
Anh không trả lời, vẫn che kín mắt.
Chỉ đầu ngón tay là run run.
Tôi nắm chặt tay anh.
Nhẹ nhàng lại gần mặt anh, cuối cùng cũng nhìn thấy đôi mắt đang dính nước mắt của anh.
Tôi ngẩng đầu cười ngọt ngào với anh.
Mắt tôi cũng đỏ ửng.
Tôi nói với anh.
“Giang Dư, em làm mất một bức thư tình.”
“Bây giờ đi tìm lại thì có muộn quá rồi không?”
Anh nắm chặt lấy tay tôi.
Mười ngón đan vào với nhau.
Sau đó ôm chặt tôi vào lòng.
Anh nói: “Từng câu từng chữ, anh sẽ đọc cho em nghe.”