1.
Ba tháng đã trôi qua kể từ khi ‘Người bệnh’ đầu tiên xuất hiện.
Nghe nói ban đầu có một số người xuất hiện triệu chứng giống như cảm cúm, còn kèm theo vấn đề về da – không hiểu sao các ngón tay đều nổi mụn nước, vừa đau vừa ngứa.
Sau đó sốt cao kéo dài, mụn nước ở đầu ngón tay bắt đầu lan dần đến hai tay, cánh tay rồi đến toàn thân…
Mụn nước dần to lên, đỏ bừng rồi vỡ ra, trên người mọi người giống như bị bao trùm bởi những chùm nho thối.
Chỗ bị vỡ trào mủ ra vô cùng tanh hôi, tất cả những chỗ bị đau trên làn da đã bị hoại tử, hoàn toàn mất đi khả năng tái tạo.
Cuối cùng, ý thức của người bệnh bắt đầu trở nên mơ hồ, nói năng bậy bạ, sau đó cảm giác thèm ăn rất bất thường và tính khí càng ngày càng nóng nảy.
Ngay sau đó người nhà và nhân viên y tế chăm sóc bệnh nhân ở khoảng cách gần cũng bắt đầu phát bệnh.
Sự khởi đầu cho tất cả hỗn loạn là sau cái chết của bệnh nhân đầu tiên.
Tôi nhớ rất rõ, trong bản tin ngày đó phóng viên đang phỏng vấn bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân tử vong đầu tiên.
Rất nhanh, đã xảy ra một sự hỗn loạn có người hét lên xác chết vùng dậy, có người hét lên ma quỷ.
Ngày càng có nhiều người la hét chói tai chạy ra bên ngoài, người bảo vệ có vẻ hơi bối rối không biết phải làm sao.
Cho đến khi có một người chạy trốn hất rơi camera xuống mặt đất, chiếc camera đã ghi lại và phát sóng trực tiếp cảnh tượng như địa ngục trong bệnh viện…
Một người chết toàn thân thối rữa đang cử động gặm cắn một người sống, sau một lúc liền lên cơn co giật, người vừa bị tấn công theo sát phía sau biến thành một con quái vật gặp người liền cắn.
Với tốc độ lây lan như vậy, không mất quá nhiều thời gian zombie đã quét sạch cả thành phố.
Cũng may toàn bộ chúng nó đều có chung một nhược điểm, đó là ghét ánh nắng mặt trời.
Chúng chủ yếu ẩn trong bóng tối và uể oải vào ban ngày, hoạt động mạnh mẽ vào ban đêm những hôm trời đầy mây, tìm kiếm con mồi khắp nơi, một khi nhìn thấy sinh vật còn sống sẽ ngay lập tức vùng dậy hung bạo và tụ tập để ăn thịt.
2.
Tôi và bạn gái Bạch Thanh Thanh ở trong một khu chung cư cao cấp mới xây dựng, tuy rằng nơi này tiền thuê nhà đắt đỏ nhưng lại gần công ty của hai chúng tôi.
May là khu chung cư có gác cổng nghiêm ngặt, an ninh đảm bảo, các cửa vào sẽ bị đóng ngay lập tức, trước mắt chúng tôi cũng coi như an toàn.
Bây giờ, dưới lầu đã ồn ào loạn xị bát nháo, tôi không nhịn được mà vươn đầu nhìn xuống dưới lầu.
Một đám cư dân tụ tập ở cửa khu chung cư, dường như một tập thể đang kháng nghị điều gì đó.
Thanh Thanh tò mò nhất quyết kéo tôi xuống lầu nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Mấy ngày liền trời đầy mây, hôm nay hiếm khi có ngày nắng rực rỡ.
Bên ngoài cửa khu chung cư, vài người muốn đi vào.
“Khu chung cư của mấy người có an ninh mạnh nhất quanh đây, cầu xin mấy người cho chúng tôi đi vào! Cửa chính khu chung cư của già trẻ chúng tôi đã bị phá nát, chúng tôi chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi qua đêm nay!”
Trong đó có một cặp vợ chồng dẫn theo một bé gái, còn có mấy người cao tuổi không ngừng cầu xin.
“Mấy nhóm người này nhanh lên đi! Đừng thu hút quái vật lại đây!”
Cư dân của khu chung cư canh giữ ở trước cửa không vui, họ giảm nhẹ âm lượng cố gắng nhỏ giọng xuống gấp gáp đuổi những người đó đi.
Lúc này, một làn sóng người xem náo nhiệt kéo tới đây, có người cảm động rủ lòng trắc ẩn.
“Hay cho họ vào đi, lát nữa không còn ánh nắng họ thật sự sẽ gặp rắc rối đấy!”
Nhưng lại có rất nhiều người nhất quyết phản đối: “Tận thế chết trước thánh mẫu, anh có lòng tốt như vậy thì dứt khoát ra ngoài một đổi một với họ!”
Cặp vợ chồng trẻ kia chen lên muốn đẩy đứa bé qua khe cửa: “Chúng tôi đi, cầu xin mấy người cứu đứa bé, đứa bé còn nhỏ!”
Cô bé khoảng 4 – 5 tuổi bị cảnh tượng này dọa cho sợ tới mức bật khóc.
Không ngờ hành động này lại chọc giận một nhóm người trẻ trong khu chung cư, họ giơ cây gậy lên chọc vào người cô bé, lớn tiếng quát: “Cút đi! Ai cho mấy người để nó vào!”
Trong lòng tôi gào lên không ổn rồi, tuy rằng ban ngày quái vật zombie hoạt động chậm chạp nhưng âm thanh lớn như vậy cũng rất nguy hiểm.
Tôi vừa định bước tới ngăn lại thì chợt nghe thấy người ở phía trước hoảng sợ hét lên, sau đó quay người chen lấn chạy trốn.
Ở xa có mấy con zombie chạy về phía đám đông.
“Hỏng rồi là người biến dị không sợ ánh mặt trời!”
Người biến dị là từ zombie bình thường biến dị thành thể trạng sẽ mạnh mẽ hơn nhưng số lượng không nhiều, khẳng định là bên này tạo ra động tĩnh quá lớn nên mới bị dẫn tới đây.
Người ở ngoài cửa sắt khu chung cư thấy thế vội chạy khắp nơi.
Chỉ còn lại một cô bé này ở trong đám người bị đẩy tới đẩy lui vô cùng nguy hiểm.
Tôi nắm lấy cánh tay của cô bé, một tay bế cô bé lên.
Mấy người biến dị ở một bên gào thét liều mạng đập vào cửa lớn của khu chung cư, sức lực của chúng lớn tới lạ thường, cửa sắt phát ra âm thanh chói tai dưới những cú đánh nặng nề.
Nếu không nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng chỉ sợ cửa lớn của khu chung cư khó mà giữ được, hơn nữa khi mặt trời lặn chúng nó sẽ còn dẫn tới nhiều zombie hơn.
Thời điểm mảnh chỉ treo chuông này, một người đàn ông hét lên: “Tránh ra! Lùi về phía sau!” Rồi dùng sức ném một bình ga buộc pháo ra ngoài.
m thanh bùm bùm một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của bọn nó, ngay lúc bọn nó tới gần bình ga nổ mạnh.
Sau một tiếng nổ ầm vang mọi thứ lại quay về sự yên lặng.
Mấy người biến dị bị nổ tung thành từng mảnh.
3.
Người đàn ông đó họ Trương, nhìn khoảng 30 tuổi, dáng người khôi ngô vừa khéo sống phía trên toà nhà của chúng tôi.
Anh ấy dũng cảm nên được người dân nhất trí khen ngợi.
“Rất đẹp trai!” Trong mắt Thanh Thanh cũng tràn đầy sùng bái, cảm thán nói: “Thoáng cái đã giải quyết được vài người biến dị giỏi quá.”
Tôi vỗ về cô bé trong lòng, kéo Thanh Thanh qua: “Về nhà trước đi.”
Cô bé tên Nguyệt Nguyệt, sống ở khu dân cư cũ bên kia đường, cô bé vừa hoảng vừa sợ, tôi đưa cho cô bé một cốc sữa dỗ dành cô bé đi ngủ.
“Cô bé này anh định làm thế nào?” Thanh Thanh hỏi tôi.
“Trước khi tìm được cha mẹ của cô bé thì cứ chăm sóc đã.” Tôi gãi đầu.
Tuy rằng tôi không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ con nhưng nếu bảo tôi đem đứa bé nhỏ như vậy ném ra ngoài cho tự sinh tự diệt thì tôi cũng không làm được.
Thanh Thanh không nói gì, chỉ không tình nguyện mà bĩu môi.
Lúc này có cư dân đến từng nhà nhẹ nhàng gõ cửa, mời mọi người xuống quảng trường dưới tầng họp.
Lần này suýt nữa gặp phải hoạ lớn, nhóm cư dân họp lại nghĩ kế hoạch muốn đề cử ra một ‘người đứng đầu nhóm cư dân’ để quản lý công việc lớn nhỏ của khu chung cư, miễn cho lại xảy ra xung đột nội bộ như hôm nay.
Mấy ông cụ lớn tuổi và bác gái dẫn đầu giơ tay đề cử người đàn ông họ Trương kia.
Lúc này tôi mới biết anh ấy tên là: Trương Kim Nghiệp.
“Tiểu Trương rất tốt, tuổi trẻ sức lực cường tráng, có lòng nhiệt huyết, quan trọng là có quyết đoán!”
“Nếu hôm nay không có cậu ấy thì cửa lớn của khu chung cư chúng ta thế nào cũng bị quái vật phá nát!”
“Đúng, tôi cũng chọn Tiểu Trương!”
Vẻ mặt Trương Kim Nghiệp hết sức kinh ngạc, dường như anh ấy không giỏi ứng phó với tình huống này, mặt cũng dần đỏ lên trong tiếng khích lệ của cư dân, được yêu thương mà lo sợ đứng dậy cúi đầu chào mọi người.
“Tôi là một quân nhân đã xuất ngũ, chỉ làm được mấy việc nặng nhọc còn được mọi người xem trọng.
Ồ, thảo nào bản lĩnh rất giỏi lại còn sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Thân thế này lộ ra tự nhiên sẽ có một nhóm lên tiếng ca ngợi.
Tôi đương nhiên không có ý kiến gì, vẻ mặt Thanh Thanh sùng bái nhấc tay tán thành.
Anh ấy cũng không phản đối mà hào phóng gật đầu đồng ý.
Ngay lúc anh ấy đang muốn nói vài câu thì cửa khu chung cư lại một lần nữa truyền tới một vụ náo động khác.
Nhóm người vừa rồi đã quay lại.
Tôi để ý thấy trong đám người này không có cha mẹ của cô bé, không biết họ còn sống không.
Lần này trên tay họ cầm theo gậy, chổi và những thứ khác trên tay dường như người đến không có ý tốt.
Quả nhiên họ không cam lòng gõ cửa sắt, vươn cổ hét: “Mấy người không cho chúng tôi vào, chúng tôi sẽ thu hút thêm một đợt quái vật tới đây, cùng lắm thì mọi người cùng chết!”
“Vì tư lợi thấy chết mà không cứu!”
“Đúng! Mấy người này ích kỷ không xứng được sống, sống ở khu chung cư cao cấp nhưng lại làm những việc xấu xa!”
Nhóm cư dân thấy thế lại như ong vỡ tổ đi qua vây quanh.
“Mấy người muốn làm gì? Tin hay không tôi lấy bình ga nổ bay mấy người?”
“Tài nguyên của chúng tôi đã rất eo hẹp rồi, dựa vào đâu phải để cho mấy người đi vào?”
Thấy mặt trời sắp lặn những người bên ngoài rõ ràng là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc vua cũng thua thằng liều, tranh cãi với họ cũng chẳng được ích lợi gì.
Tôi đẩy đám người bước tới.
“Bây giờ đã sắp năm giờ, mặt trời sắp lặn mấy người thật sự không sợ chết sao?” Tôi đưa đồng hồ trên cổ tay qua cho họ xem: “Bây giờ chạy nhanh về khoá kỹ cửa lớn trong nhà còn kịp.”
“Đã hỗn loạn được ba tháng rồi, tất cả mọi người vì sống sót đã cố gắng hết sức, mấy người cảm thấy bây giờ đạo đức bắt cóc còn dùng được sao?”
Hai người dẫn đầu nhìn nhau một cái, sau khi nhìn rõ thời gian mặt lộ ra vẻ do dự và sợ hãi.
Những zombie tránh trong bóng tối đã bắt đầu rục rịch di chuyển.
“Cứ như vậy chết ở chỗ này có đáng giá không?” Tôi quay người nháy mắt với đám người ở phía sau: “Bây giờ chúng tôi phải về nhà, thật sự muốn gây chuyện thì mấy người cứ ở lại.”