4.
Trương Kim Nghiệp ngầm hiểu, lập tức xoay người đi vào trong: “Đi thôi, bây giờ trời càng lúc càng tối sớm.”
Dường như cùng lúc đó, nhóm người kia tản ra chạy khắp nơi vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp tốt.
Nếu sau này mỗi ngày họ đều đến gây sự thì nên làm gì bây giờ?
Trương Kim Nghiệp đi chậm lại liếc mắt nhìn tôi.
Dường như anh ấy nhìn ra lúc này tôi đang suy nghĩ gì.
Vì thế trước khi về nhà anh ấy hỏi chúng tôi một vấn đề.
“Có bao nhiêu người đồng ý thu nhận những người ngoài đáng thương này?”
Do dự một lát thì có một số người giơ tay lên.
“Họ cũng rất đáng thương, nếu không phải bị ép buộc đến đường cùng thì cũng không làm ra loại chuyện này.”
“Khu chung cư của chúng ta không phải vẫn còn phòng trống ở được sao, không thể sắp xếp cho họ được à?”
Trương Kim Nghiệp gật đầu nhưng không tỏ thái độ.
Giây tiếp theo, anh ấy đột nhiên chuyển ánh mắt qua người tôi: “Tôi cảm thấy cậu có rất nhiều ý tưởng, cậu đấy? Cậu nghĩ thế nào?”
Tôi cảm thấy ánh mắt của anh ấy lợi hại giống như diều hâu vậy, đâm vào người tôi rất không thoải mái.
Nhưng chỉ trong nháy mắt anh ấy lập tức biến trở lại dáng vẻ thật thà chất phác: “Tôi sống ở tầng trên cậu, chúng ta cũng coi như là hàng xóm, tôi so với cậu lớn tuổi hơn, cậu có thể gọi tôi là lão Trương.”
“Tôi cũng muốn nghe ý kiến của mọi người, hihi.”
“Tôi nghĩ phải xem rõ tình huống này, người già yếu bên ngoài rất khó sinh tồn, chúng ta có thể cung cấp sự trợ giúp thích hợp.”
Tôi đã suy nghĩ về điều này và cho ra ý kiến một cách cẩn thận nhất có thể.
Các cư dân khác xung quanh cũng đều tỏ vẻ đồng tình.
Lão Trương im lặng một lúc, cười gãi mũi: “Có đạo lý.”
Nhưng rất nhanh anh ấy lại nén cười nghiêm túc phân tích hỏi: “Nhưng cậu có từng nghĩ tới, ngộ nhỡ chúng ta cho người vào sẽ phối hợp với đồng loã ở bên ngoài trong ứng ngoại hợp thì phải làm sao?”
“Không cần nhiều sức mạnh phá hoại, cho dù một đứa bé tay trói gà không chặt cũng vô cùng nguy hiểm.”
Lời này nói ra có nhiều người tán thành: “Đúng vậy, thật đó.”
“Không hổ là lão Trương, lo lắng rất chu toàn.”
“May mắn chọn lão Trương làm người đứng đầu khu cư dân, trong lòng yên tâm hơn.”
Một đoạn đối thoại này thành công nâng cao lòng tín nhiệm của cư dân dành cho anh ấy.
Nhưng tôi cuối cùng cũng cảm nhận được anh ấy mơ hồ đang nhắm vào tôi.
Anh ấy hẳn là đã nhìn thấy tôi đưa theo cô bé kia về nhà.
Trên đường về nhà, tôi và Thanh Thanh nói chuyện tôi cảm nhận được lão Trương không đơn giản.
Thanh Thanh thuận miệng trả lời: “Quả thật rất giỏi.”
“Làm việc chu toàn lại có năng lực kêu gọi, em cảm thấy anh ấy ở công ty nhất định là một lãnh đạo.”
5.
Lão Trương nhanh chóng đề cử ra một loạt biện pháp.
Trước đây, nhờ có siêu thị phục vụ 24/24 không có người đang thí điểm kinh doanh trong khu chung cư nên chúng tôi tranh được rất nhiều đồ.
Bây giờ, anh ấy yêu cầu mỗi nhà bỏ ra phân bổ tập trung một số vật tư nhất định, để đảm bảo nhu cầu tối thiểu của tất cả cư dân.
Ví dụ như thu thập hạt giống rau và chuyển một lượng lớn đất xanh hoá trong khu chung cư làm đất trồng rau.
Ngoài ra, các thành viên trẻ tuổi trong khu cư dân được chia thành các nhóm và thay phiên nhau đi tìm nguồn vật tư.
Tuy rằng đa số các zombie đều sợ ánh sáng mặt trời nhưng những nơi có bóng râm và bên trong nhà vẫn tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.
Vì vậy nhiều bạn trẻ tỏ ra rất bất mãn.
Tôi và Thanh Thanh cũng lần đầu tiên cãi vã.
Vì nhà tôi chỉ có hai người nên chỉ được lĩnh hai phần đồ ăn cho hai người nhưng thực tế là ba người ăn.
Đặc biệt là cô bé Nguyệt Nguyệt đang ở tuổi cái biết cái không còn luôn khóc lóc tìm cha mẹ.
Hôm qua Thanh Thanh tức giận vì tôi nói: “Đứa bé nhỏ như vậy thì ăn được bao nhiêu lắm?” Cô ấy nói muốn đi trình báo tôi chứa chấp người ngoài, đây là sự vô trách nhiệm đối với toàn thể cư dân.
“Lão Trương nói có lý, có lẽ cô bé chính là bị những người kia nhét vào làm gián điệp nhỏ!”
Thành thật mà nói, trước kia cô kêu đòi giảm cân mỗi ngày chỉ ăn có chút cơm, bảo cô ấy ăn một miếng thịt còn khó hơn lên trời.
Lần này tôi lên mạng đã chiến tranh lạnh từ ngày hôm qua tới bây giờ.
Buổi chiều, tôi đang cùng nhóm cư dẫn dọn dẹp khu xanh hoá thì nghe thấy phía cổng có tiếng ồn ào.
Một cậu bé khoảng mười tám mười chín tuổi linh hoạt trèo qua cổng sắt lớn vào khu chung cư.
Dáng người của cậu ta tầm trung nhưng hành động lại vô cùng linh hoạt.
Chú Vương đang tuần tra cầm một cây gậy dài định đánh cậu ta thì cậu ta đã nhanh chóng né được.
Trong nháy mắt cậu ta đã đi vào khu chung cư.
“Cậu là ai? Cút đi!”
Chú Vương vừa tức giận đuổi cậu ta vừa cầm cây gậy trúc chắn ngang trước mặt cậu bé.
Lúc này có vài người nhận ra cậu bé.
“Người này nhìn hơi quen quen, tôi nhớ ra rồi sống ở tầng số 2.”
“Đúng, tôi cũng có ấn tượng, có vẻ là một thiếu niên hư hỏng trước đây từng xích mích với cậu ta, còn gọi 110 đến.”
Tầng số 2?
Đó cũng là nhà hàng xóm của tôi.
Chỉ tiếc trước đây tôi là một người chúc phúc 996, ngày nào cũng đi sớm về trễ rất ít khi giao lưu với hàng xóm.
“Đúng vậy, tôi sống ở tầng số 2.” Thiếu niên kia chỉ vào tòa nhà, nhếch khóe miệng, nở một nụ cười lạnh lùng: “Tôi là chủ nhà, mấy người có cái quyền gì không cho tôi về nhà?”
“Ai mà biết được thời gian dài như vậy cậu đi đâu, có cấu kết với người ngoài hay không?”
Đúng vậy, nhỡ cậu bị nhiễm bệnh thì sao?”
Nghe thấy vậy, thiếu niên giơ hai tay lên xoay một vòng, trên người cậu rất sạch sẽ chỉ có một chút bụi do lúc nãy trèo tường vào, thấy thế nào cũng không giống dáng vẻ của một người lưu lạc ở lâu bên ngoài.
“Nhìn xem không có miệng vết thương nào phải không?”
“Về phần tôi đã ở đâu trong khoảng thời gian này, ở cùng với ai không cần thiết phải nói cho mấy người biết.”
Chú Vương vẫn không muốn nhường đường.
Thiếu niên cười phát ra tiếng: “Tôi là chủ nhà hàng thật giá thật trong khu chung cư này, không giống như ông, tôi cso chứng nhận bất động sản.”
“Trong mấy người có khá nhiều người ở bên ngoài, nhà cũng là đi thuê?”
“Còn có ông.” Cậu ta vừa nói vừa nhìn về phía chú Vương: “Tôi biết ông, ông chẳng qua chỉ là bảo vệ của khu chung cư này, có vẻ như lúc zombie bùng nổ nên đã ở lại đây.”
“Thế nào, ở đây một thời gian thật sự đã đem nơi này trở thành nhà của ông?”
Thiếu niên nói chuyện không hề khách khí trực tiếp chọc giận phần lớn cư dân thuê nhà ở đây, ngay cả chú Vương cũng thay đổi sắc mặt: “Cậu! Cậu!”
“Tôi làm sao? Tiền lương của ông cũng đều là chủ nhà chúng tôi trả cho ông đấy, thái độ đối với tôi phải tốt một chút.”
“Nói ngắn gọn lại, đây là nhà của tôi, mấy người không có quyền ngăn cản tôi.”
Lúc này, có người gọi tên của lão Trương, vừa quay đầu lão Trương đã chen qua đám đông đi tới.
Nhìn thiếu niên sắc mặt anh ta hơi thay đổi.
Vốn tưởng rằng anh ta sẽ kiên quyết đuổi thiếu niên này ra khỏi khu chung cư, không ngờ anh ta do dự cả nửa ngày mới nhả ra được một câu: “Cậu là cậu bé muốn về nhà?”
Thiếu niên chớp mắt mấy cái: “Tôi tên là Trương Vân Thiên, sống ở nhà số 2, tầng 10.”
Nói xong cậu ta dừng một chút, chứa ý cười lạnh nói tiếp: “Chúng ta còn là hàng xóm đấy, thật trùng hợp nha.”
Hai người họ trò chuyện với nhau làm cho tôi cũng thấy mơ hồ.
Rốt cuộc họ có biết nhau hay không?
Nhưng trước mắt dường như không ai để ý điều này.
Họ đều hy vọng lão Trương có thể đuổi thiếu niên kiêu ngạo này ra ngoài.
Trương Vân Thiên đối đáp với lão Trương cũng không có chút khách khi nào: “Nếu anh ngăn cản tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí.”
Có rất nhiều người phát ra một tiếng hừ lạnh từ lỗ mũi: “Không biết tự lượng sức mình.”
Cậu ta còn trẻ tuổi khẳng định không có giá trị vũ lực để đánh lại lão Trương.
Dù sao lão Trương cũng là một người cường tráng có thể dùng một tay ném bình gas, chưa kể anh ta còn có kinh nghiệm trong quân đội.
Nhưng lão Trương rõ ràng đang do dự.
Cuối cùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Tốt nhất cậu nên thành thật đừng giở trò đùa giỡn gì, nếu không tôi nhất định sẽ đuổi cậu ra ngoài.”
Đây thật chất là ngầm đồng ý cho Trương Vân Thiên đi vào.
Hoàn toàn khác với những gì anh ta nói trước đây.
Mấy cư dân nhìn nhau với vẻ mặt bất mãn nhưng chỉ có thể kìm nén nhẫn nhịn.
Tôi nhìn Trương Vân Thiên đi ngang qua người tôi trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Không ngờ tới, mâu thuẫn lớn hơn nữa còn ở phía sau.