6.
Mấy ngày gần đây, trong khu chung cư bỗng nhiên xuất hiện mấy gương mặt xa lạ.
Ngay từ đầu tôi tưởng là ảo giác cho đến khi làm việc nghe thấy bác gái bên cạnh đang thì thầm chuyện này.
“Mấy người đã phát giác ra chưa tôi thấy khu chung cư đột nhiên có nhiều người hơn?”
“Bà cũng cảm thấy vậy sao? Trước đây chỉ cần hai mươi phút là có thể nhận được vật tư, bây giờ phải xếp hàng hơn nửa giờ.”
“Ôi, trước đây tôi từng làm việc trong lĩnh vực bất động sản, sẽ không nhớ nhầm gần đây quả thật có rất nhiều gương mặt mới.”
Một người dì tóc ngắn khác cũng tới đây thảo luận.
Bà ấy thần thần bí bí cúi người xuống, đè thấp giọng.
“Nói cho mấy người biết, con tôi phụ trách tuần tra mà đội trưởng của họ nhận lợi ích của người ta, lúc nửa đêm sẽ lén lút thả người vào trong khu chung cư!”
Một số người khác nghe xong kinh ngạc bịt kín miệng.
“Nửa đêm ra ngoài không muốn sống nữa sao! Trên đường đều là quái vật!”
Bà dì tóc ngắn bĩu môi: “Khu chung cư của chúng ta tính ra có thể cũng cấp đủ vật tư cho khu vực này, hơn nữa đất khu xanh hoá nhiều, an ninh đảm bảo, họ ở lại chỗ cũ chỉ có chờ chết còn không bằng vật lộn một phen tìm người thân ở bên này để nương tựa.”
“Trên cơ bản đều là người địa phương.”
Dì ấy vừa nói xong mấy người trẻ tuổi liền bắt đầu cãi nhau ầm ĩ với mấy người cư dân bản địa lớn tuổi khác.
Tôi biết người thanh niên dẫn đầu sự ầm ĩ này, anh ta tên là Vương Thư Trình, huấn luyện viên của một phòng tập thể dục gần đó.
Chỉ thấy anh ta cả người đầy máu và trên người có nhiều vết xước, vẻ mặt bị thương vô cùng kích động.
Anh ta không quan tâm mà hét lớn: “Ban ngày chúng tôi liều sống liều chết ra ngoài tìm vật tư, mấy người bản địa đó lại lén lút cho người thân vào khu chung cư, một đám sâu mọt còn không biết xấu hổ?”
Anh ta nói xong rồi lệ rơi đầy mặt.
Hôm nay anh ta và bạn gái thay phiên công việc, hai người kết bạn đi tìm vật tư kết quả gặp phải mấy người biến dị, bạn gái anh ta vì nhặt một ba lô chứa đầy vật tư mà bị người biến dị cắn chết.
Anh ta liều nửa cái mạng mới trốn về được.
Trở về chuyện đầu tiên chính là bắt được những người này chửi rủa đến chết.
Trên mặt mấy bác gái và ông cụ lớn tuổi vừa trắng vừa hồng bị mắng cho tức giận cũng không thể phản kích.
“Đồ vùng khác hôi hám đừng lấy cái này làm cớ, tất cả mọi người có sự phân công riêng, lúc cậu đi ra ngoài tìm đồ thì chúng tôi cũng không nhàn rỗi!”
“Đúng vậy, rõ ràng là bản thân cậu vô dụng nhìn người cao lớn như vậy, kết quả ngay cả bạn gái mình cũng không bảo vệ được.”
“Người yêu của cậu đúng là thiển cận, mạng quan trọng hay là đồ vật quan trọng vậy còn không rõ sao?”
Vương Thư Trình đỏ mắt tát cho ông cụ ngã sấp xuống, sau đó đẩy mạnh người bác gái đến nỗi mông đập xuống u lên.
“Mấy ông già khốn khiếp, biến chúng tôi thành cái gì! Mấy người đều đặc biệt đáng chết! Khốn khiếp!”
Bác gái lập tức kéo cổ gào khóc.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, dần dần chia thành hai phe.
Một phe là người trẻ tuổi bên ngoài, một mình ở thành phố lớn dốc sức làm việc, căn bản không có người thân bản địa gì, một nửa còn lại chủ yếu là những người trung niên bản địa không thể không chăm sóc gia đình.
Người trẻ tuổi mắng, tỏ vẻ không bao giờ mạo hiểm đi tìm vật tư nữa rồi bị nhóm bản địa sâu mọt chia nhau.
Người đàn ông trung niên mắng nhóm anh ta không có đạo đức, không có trách nhiệm.
Bởi vì tôi và Thanh Thanh còn trẻ, gánh vác nhiệm vụ ra ngoài nên cũng bị kéo vào nhóm tuổi trẻ.
Kết quả, lập tức đối diện có người tức giận nói: “Cậu cho rằng người của mấy người không có vấn đề sao? Không phải Cảnh Tiểu Thiên kia cũng giấu người tronhh nhà sao, đánh giá ai chẳng biết? Anh ta và bạn gái rõ ràng chưa kết hôn, nhà anh ta lại có giọng nói của trẻ con, muốn nói sâu mọt anh ta chính là người đứng đầu!” ==Đăng chính chủ tại web metruyen.net.vn, những nơi khác đều là ăn cắp==
“Đúng vậy, chúng tôi tốt xấu gì cũng thu nhận và giúp đỡ người thân của mình, anh ta thì trực tiếp thu nhận và giúp đỡ người ngoài, mấy người sao không đi chỉ trích anh ta đi? Chỉ vì anh ta và mấy người giống nhau đều là người ở vùng khác?”
Một dì có vẻ mặt hèn mọn đem mũi nhọn chỉ về phía tôi.
7.
Trong chốc lát, mọi người đều tập trung sự chú ý vào tôi và Thanh Thanh.
Thanh Thanh sợ hãi trốn ở phía sau tôi, nhỏ giọng oán hận: “Em đã bảo mau đưa con bé giấu đi rồi.”
“Mấy người đừng tranh cãi nữa, hôm nay chúng ta sẽ đưa cô bé đó đi.” Cô dũng cảm nói.
Nhưng mấy cư dân dường như đã tìm được lý do để chuyển tải cảm xúc và trút hết nỗi lòng, họ đều giận dữ nhìn tôi: “Bây giờ đuổi cô bé đi ngay! Nếu không, hai người sẽ phải ra ngoài cùng cô bé!”
“Nếu cậu tiếp nhận người ngoài không cút đi, mấy người ở nơi khác không có tư cách trách chúng ta thu nhận và giúp đỡ người thân!”
Tôi buộc phải rút lui liên tục về phía sau, sắp bị nhấn chìm trong nước bọt của mọi người, Thanh Thanh bị doạ cho suýt khóc.
Lúc này, Trương Vân Thiên đi ra khỏi đám đông.
Cậu ta cầm một cây gậy kim loại, cau mày: “Sao lại ồn ào thế, còn ngại âm thanh chưa đủ lớn? Hay tôi lấy mấy chiếc loa phóng thanh để trợ hứng cho mấy người nhá, mọi người cùng chờ xong đời.”
Trước lý lịch huy hoàng của tên côn đồ này, mọi người đều khôn ngoan im lặng.
Cậu ta ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Anh ta thu nhận và giúp đỡ cô bé kia là em gái tôi, tôi nhờ anh ta mấy người có ý kiến gì sao?”
Cây gậy kim loại của cậu ta quét trên mặt đất với tiếng kêu chói tai.
Mấy ông cụ bác gái nhất thời không còn khí sắc như vừa rồi.
Đến lúc này tôi mới nhận ra, có phải cậu ta đang giúp tôi không?
Có người nhân cơ hội gọi Trương Kim Nghiệp, nhóm bác gái thấy lão Trương nhất thời mắt sáng ngời như gặp được cứu tinh.
“Có chuyện gì ồn ào vậy? Nghĩ mình cầm gậy thì rất lợi hại sao?”
“Tuỳ ý tiếp nhận và giúp đỡ những người già yếu, bây giờ đồ ăn phải làm sao? Bây giờ vật tư giải quyết sao?”
Anh ta dường như đang tra hỏi tôi Trương Vân Thiên nhưng đôi mắt sắc như dao cạo của anh ta lại quét qua mọi người ở đây.
Những người thu nhận họ hàng đều cúi đầu.
“Anh không cần tức giận với tôi, tôi có thể giải quyết vật tư.” Trương Vân Thiên nghiêng đầu, dùng tay cầm đặt cây gậy lên vai: “Họ thì sao? Họ được không? Chỉ biết đấu tranh nội bộ có dám đi theo tôi ra ngoài không?”
Không ai nói một lời.
“Hừ, họ là một lũ bỏ đi.” Cậu ta nhổ nước bọt xuống đất rồi quay người bước ra ngoài.
Trước khi đi, cậu ta không quên nói với tôi: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc em gái, tôi về phải đi gặp em ấy.”
Tôi vội hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đương nhiên tôi đi giải quyết vấn đề vật tư, tôi không phải loại người chỉ biết ngồi hưởng thụ thành quả.” Đôi mắt sắc bén của cậu ta quét qua khuôn mặt lão Trương, cậu ta giơ cây gậy trong tay lên rồi rời đi.
“Hừ, tên côn đồ… Tốt nhất chết luôn ở bên ngoài đi…”
“Đồ không có gia giáo… Nguyền rủa cậu gặp phải quái vật biến dị…”
Những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt hung ác.
Tôi nhớ lại trước khi có nguy cơ bùng nổ zombie, mọi người trong khu chung cư vẫn rất lịch sự.
Giá nhà ở khu chung cư cao cấp ở mức cao, cả chủ sở hữu và người thuê nhà đều được coi là người có thu nhập cao tại thành phố.
Mọi người đều nở nụ cười tươi trên môi, giơ tay nhấc chân đều không quên thể hiện phẩm chất cao đẹp của mình trong từng cử chỉ.
Nhưng bây giờ mới ba tháng, cũng lười giả vờ nữa, đã hại người khác để trục lợi cho mình và trên mặt tất cả đều hiện rõ tiêu chuẩn kép.
Tôi nắm chặt tay đuổi theo cậu ta: “Tôi đi cùng cậu.”
Cậu ta sửng sốt một lúc rồi lẩm bẩm một câu: “Tùy anh, muốn xem nhà thì đi.”
Tôi có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi cậu ta.
8.
Tôi luôn cảm thấy cậu ta có mối quan hệ nào đó với Trương Kim Nghiệp.
Xét về giá trị vũ lực, cậu ta kém hơn lão Trương một chút nhưng tôi luôn cảm thấy lão Trương đang nhượng bộ cậu ta.
Thậm chí có thể nói rằng đang tránh mặt cậu ta.
Nhìn bề ngoài, cậu ta trông giống một thiếu niên hư hỏng, với mái tóc vàng và một vết sẹo trên mặt.
Nhưng tôi không nghĩ cậu ta là loại người xấu xa mà mọi người luôn nói rằng tránh kẻ xấu còn không kịp.
Thậm chí còn tốt hơn những người đạo mạo đó.
Trên đường không có ai, tôi vẫn có chút lo lắng, lòng bàn tay cầm ngọn giáo tự chế hơi đẫm mồ hôi.
Tôi đuổi kịp cậu ta, hạ giọng xuống thấp nhất có thể: “Cô bé đó có thật là em gái cậu không?”
Cậu ta liếc nhìn tôi mà không nói gì, với vẻ mặt như muốn nói ‘Anh đừng là một tên ngốc như vậy’.
Cậu ta bước đi rất nhanh và cuối cùng dừng lại trước cửa một tòa nhà.
Bên ngoài trông giống như một tòa nhà văn phòng xuống cấp.
Những vật tư gì có thể được tìm thấy trong tòa nhà văn phòng này, liệu có đáng để mạo hiểm không?
Tôi vẫn đang thắc mắc nhưng cậu ta đã bước vào rồi nên tôi đành phải đuổi theo cho kịp.
Tòa nhà rất yên tĩnh, trên mặt đất rải rác giấy tờ khắp nơi nhìn lớp bụi mỏng trên mặt đất, có vẻ như gần đây không có ai đến đây.
Trước cửa tầng hầm, cậu ta lấy ra một chùm chìa khóa.
Tôi chết lặng sau khi mở cửa.
Tầng hầm này hóa ra là một nhà kho rất lớn!
Bên trong chứa rất nhiều vật tư khác nhau — nước đóng chai, gạo, bột mì, dầu, đồ ăn nhẹ đóng hộp cái gì cũng có, thậm chí cả những nhu yếu phẩm hàng ngày như dầu gội và xà phòng.
Các siêu thị và trung tâm mua sắm lớn bên ngoài đã bị cướp phá từ lâu, ngay cả các siêu thị nhỏ trong khu dân cư của chúng tôi cũng gần như cạn kiệt nguồn cung cấp. Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy.
“Đừng nói với những người trong khu chung cư đó.”
Trương Vân Thiên lấy một số hộp và nước uống bỏ vào ba lô: “Nếu không tôi sẽ giết anh.”
Tuy rằng miệng cậu ta nói vậy nhưng trong lòng tôi biết rằng nếu cậu ta đã đưa tôi đến đây thì khẳng định đã tin tưởng tôi.
“Cảm ơn vì đã tin tưởng tôi.” Tôi cảm ơn cậu ta: “Làm sao cậu tìm được nơi này?”
“Đây là nhà kho do siêu thị nơi tôi làm trước đây mới thành lập, chưa có nhiều người biết, vừa hay chìa khoá ở trong tay tôi.
Lúc đầu, tôi đã ở đây một thời gian. ”
Cậu ta chỉ vào mấy hộp bìa cứng trên mặt đất: “Nếu không phải ngủ ở đây quá phiền toái, tôi thật sự lười quay về.”
Bộ quần áo bẩn mà cậu ta đã thay được tuỳ tiện ném xuống đất, cậu ta vò nát chúng rồi nhét vào ba lô, chứng minh thư trong túi rơi ra ngoài.
Tôi nhặt nó lên và xem qua, địa chỉ ghi: Biệt thự Ngọc Lan 1001 nhà số 2 tầng 10.
Đây không phải là địa chỉ của Lão Trương — ở lầu trên nhà tôi sao?
Hoá ra cậu ta ở cùng một chỗ với lão Trương?
“Cậu và Trương Kim Nghiệp có quan hệ thế nào? Hai người đã sớm quen nhau rồi? Tại sao anh ta cứ giả vờ như không biết cậu?”
Cậu ta nhìn tôi và cười.
“Bị anh phát hiện rồi.”
“Trương Kim Nghiệp là cha của tôi.”
“Hơn nữa, người đàn ông đó cũng không phải là quân nhân xuất ngũ.”
“Anh ta là một trùm đòi nợ, một kẻ cho vay nặng lãi, tàn nhẫn, rất có thủ đoạn và đầy mưu mô, trên lưng gánh rất nhiều mạng người.”
Khuôn mặt thành thật của Lão Trương hiện lên trong đầu tôi, tôi trợn mắt không thể tin được.
Nếu những gì cậu ta nói là đúng, liệu một người nguy hiểm như vậy lẩn trong khu chung cư sống cùng chúng tôi sớm tối ở chung?
Tôi không khỏi lùi lại hai bước – cậu ta đưa tôi đến đây, chẳng lẽ cậu ta muốn giết tôi và bịt miệng tôi sao?
Thấy tôi đang nhìn thẳng vào mình, cậu ta lại cười: “Tôi còn chưa nói xong, ngày zombie bùng phát, người đàn ông đó đã đến gặp cha tôi để đòi nợ. Cha tôi không có ở đó, vừa đúng lúc khu chung cư đóng cửa, anh ta đã ở lại trong khu chung cư.”
“Cũng may nhà tôi có hai căn nhà, anh ta không thể can thiệp đến tôi được.”
Hóa ra người đàn ông này đã đột nhập vào nhà của Trương Kim Nghiệp và đánh cắp danh tính của ông ta.
“Sao chuyện quan trọng như vậy cậu không nói?” Tôi rốt cuộc có chút tức giận, ai biết anh ta sẽ làm gì để lợi dụng lòng tin của người dân.
“Bởi vì tôi nghĩ anh ta quản lý khu chung cư khá tốt – suy cho cùng những người đó không phải là người tốt, người tốt không thể kiểm soát được họ. Tuy nhiên, sớm hay muộn thì cái khu chung cư đó cũng đi tong.”
Nói xong, cậu ta xách ba lô lên đưa tôi về.