Anh Vì Em Chắn Gió Che Mưa

Chương 24,25: Anh ấy đi, có đau đớn không?


24.

Sau khi tốt nghiệp, tôi đi du học ở Thụy Sĩ. Ở đây không có bất kỳ dấu vết gì của cuộc sống cùng Tống Thận, mọi thứ đều mới mẻ.

Thật tuyệt, có lẽ như vậy tôi sẽ sớm quên được anh. Không còn mơ thấy anh mỗi đêm nữa.

Chiều tối lễ Tạ ơn, Zurich bắt đầu có tuyết rơi.

Tôi mở cửa sổ, không khí lạnh tràn vào làm cho đầu óc mệt mỏi sau cả ngày đọc tài liệu được xoa dịu, trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

“Đing” một tiếng, máy tính thông báo có email mới.

Người gửi lạ, nội dung rất đơn giản: Chúc mừng Lễ Tạ ơn. Không có ký tên, cũng không có lời chào hỏi thừa thãi.

Giống như một email gửi đi hàng loạt, vô nghĩa.

Tôi cau mày, nhưng lúc di con trỏ di chuyển đến nút “Xóa”, đột nhiên tôi lại không thể nhấn xuống.

Trong đầu tôi hiện lên một suy nghĩ gần như không thể.

Có phải vậy không… có phải không?

Tôi đọc đi đọc lại email, không thấy có gì đặc biệt. Nhưng tôi lại có linh cảm rằng đó là do Tống Thận gửi.

Tôi dựa trán vào kính cửa sổ, từ từ mỉm cười.

Tống Thận, nếu đó là anh gửi, thì anh đang báo tin an lành cho em phải không?

Anh rất nghiêm túc thực hiện lời hứa mà anh chưa từng đồng ý.

[Anh chỉ cần cho em biết mỗi năm một lần, cho em biết anh vẫn còn sống. Chỉ cần vậy, có được không?]

Anh không đồng ý, nhưng anh đã làm vậy.

Từng giọt nước mắt tràn ra từ khoé mắt, nhưng kính cửa sổ phản chiếu lại rõ ràng hình ảnh tôi đang mỉm cười, cười rất vui vẻ.

Vào dịp Tết Nguyên Đán, có bạn người Hoa mời tôi đến nhà họ đón năm mới. Một đại gia đình người Hoa kiều, rất náo nhiệt gói bánh chẻo.

Ông nội nằm trên ghế xích đu, vừa xem tivi vừa trò chuyện với chúng tôi. Chương trình Gala Tết vẫn chưa bắt đầu phát sóng, không biết ông đã chuyển đến kênh nào, trên tivi đang phát nhạc xưa của Hồng Kông.

Lời bài hát quen thuộc vang lên, tôi ngừng tay gói bánh chẻo, quay lại nhìn bài hát trên tivi.

“… Nhân sinh đừng nói khổ đau, tụ họp rồi chia ly đừng luyến tiếc. Không nhớ trong phong ba anh hùng dũng cảm, cứ để tiếng tăm nhẹ như gió bay. Ngàn núi tôi một mình đi, không cần tiễn đưa.”

Ông nội vốn đang uống trà, thấy tôi nhìn chăm chú vào tivi thì cười: “Nghe quen không? Với tuổi của cháu, chắc không quen thuộc bài hát này.”

Tôi nói: “Lời bài hát này, rất hợp để nói về một người bạn của cháu.”

Không nói đến khổ đau, nhẹ như gió bay, ngàn núi chỉ một mình đi.

Ông nội đùa: “Ồ? Vậy bạn của cháu chắc chắn là một đại hiệp rồi.”

Mọi người cười rộ lên. Tôi cũng cười, cúi đầu gói bánh chẻo, dần dần, nước mắt lại trào ra.

Anh ấy không chỉ là một đại hiệp.

Tết Nguyên Đán, Châu Huyên gửi tin nhắn cho tôi: “Cưng ơi, chúc mừng năm mới!”

Tôi cũng trả lời: “Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý!”

Cô ấy cảm thán: “Wow, không ngờ cậu lại trả lời ngay đấy. Lúc này chắc là nửa đêm bên cậu phải không? Đúng là ở nước tư bản, họ đã bóc lột cô Kỷ của chúng ta thành ra thế nào rồi.”

Tôi cầm điện thoại cười lớn.

Sau khi đùa cợt xong, cô ấy gửi cho tôi một bức ảnh: “Mấy ngày trước mình dọn tủ sách, phát hiện bức ảnh này quên chưa đưa cho cậu.”

Tôi mở ảnh lên.

Đó là một bức ảnh chụp lấy liền, vào sinh nhật 19 tuổi của tôi, Tống Thận ôm vai tôi, tôi cười nhìn vào máy ảnh với nụ cười rộng đủ thấy tám chiếc răng.

Tống Thận không nhìn vào máy ảnh, chỉ cúi đầu nhìn tôi.

Mắt tôi đã đỏ hoe, tôi hỏi cô ấy: “Hôm đó cậu chụp nhiều lắm mà, những cái khác đâu?”

Châu Huyên trả lời rất nhanh: “Bị Tống Thận lấy đi rồi, cậu không biết à?”

Nước mắt đột ngột rơi xuống màn hình.

Tôi nghĩ rằng tôi có lẽ sẽ không thể quên được Tống Thận. Giống như cả thế giới đều đang nhắc nhở tôi, đừng quên.

25.

Lúc nhận được cuộc gọi từ Vân Nam, lúc đó tôi đang viết lời cảm ơn cho luận văn tốt nghiệp thạc sĩ của mình. Viết lời cảm ơn thầy cô, cảm ơn trường học, thậm chí cảm ơn con mèo nhỏ ở nhà.

Con mèo lười biếng nhảy xuống khỏi đùi tôi, để lại cho tôi một cái m.ô.n.g kiêu ngạo.

Tôi vẫn cười khi nhấc máy trả lời cuộc gọi.

“Alo, ai đấy?”

Đầu dây bên kia nói tiếng Trung, ngôn ngữ mẹ đẻ mà tôi quen thuộc nhất. Từng chữ đều hiểu, nhưng khi ghép lại, tôi lại không thể hiểu nổi.

“Ông nói… Tống Thận đã ch ết sao?”

Giọng nói già nua như khẽ nghẹn ngào, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, hỏi tôi có muốn nhận hộp tro cốt của Tống Thận không.

“Cậu Thận có lẽ sẽ muốn cô làm việc này.” Ông ấy thở dài.

Tôi mua vé máy bay gần nhất để về nước.

Giáo sư ngạc nhiên hỏi tại sao tôi lại vội vã trở về như vậy, luận văn chỉ còn thiếu một buổi bảo vệ, hoàn toàn có thể kết thúc rồi mới trở về, tránh việc đi lại vất vả.

Trong văn phòng của ông, nước mắt rơi xuống, tôi nói: “Một người rất quan trọng với tôi đã qua đời.”

Trong mắt ông thoáng qua sự ngạc nhiên, rồi nhẹ nhàng vỗ vai tôi, nói: “Đi đường cẩn thận, hãy chăm sóc bản thân.”

Máy bay hạ cánh ở Bắc Kinh. Tôi nhanh chóng chuyển tiếp chuyến bay đến Côn Minh.

Lúc tôi ra khỏi nhà ga, đã có người chờ sẵn. Họ đều mặc thường phục, nhưng vẻ cảnh giác cao độ, mắt sáng rực.

Khi thấy tôi, họ lịch sự dẫn đường: “Cô Kỷ, xin mời đi lối này.”

Cửa xe mở ra, bên trong đã có một người ngồi.

Tôi như chợt nhận ra, rõ ràng thời gian đã trôi đi, quá khứ hiện rõ mồn một, nhưng hiện tại lại rõ ràng như mới hôm qua.

Chú Viên đưa tay ra: “Hiểu Hiểu, xin lỗi đã làm phiền cô.”

Tôi bắt tay ông, giọng hơi khàn: “Anh ấy ở đâu?”

Xe dừng lại trước sân, qua lớp lớp cửa, đã có vài hàng người đang chờ đợi.

Tôi chỉ cần một cái nhìn đã thấy lá quốc kỳ, cùng với chiếc hộp hình chữ nhật dưới lá quốc kỳ.

Họ nâng chiếc hộp, bước từng bước, rất trang trọng tiến về phía tôi. Nước mắt làm mờ mắt tôi, tôi không nhìn thấy gì khác, chỉ thấy chiếc hộp gỗ.

Khoảnh khắc họ trao cho tôi, mắt họ cũng đã đẫm lệ.

Tôi run rẩy đón lấy hộp tro cốt, toàn thân quỳ xuống đất.

Tống Thận, Tống Thận.

Anh là người cao lớn như vậy, thế mà lại nằm gọn trong chiếc hộp nhỏ này. Hai tay tôi ôm chặt chiếc hộp gỗ, nước mắt cứ thế tuôn trào như suối.

Toàn thân run rẩy, đau đớn từ đầu đến chân, giống như xương cốt đều muốn tan ra. Như có lưỡi d/ao đâ/m vào tim, chậm rãi xoay tròn, cơn đau sắc nhọn lan ra, xuyên khắp cơ thể.

Tôi không thể thở được, trán dựa vào chiếc hộp, thở nhẹ từng hơi.

Tống Thận, trước đây khi tôi khóc, anh sẽ đến dỗ dành tôi, nhưng bây giờ anh sẽ không xuất hiện nữa.

Anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Có nữ cảnh sát muốn đến đỡ tôi, chú Viên ra hiệu không cần. Ông cứ ngồi xổm trước mặt tôi, khẽ gọi tên tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn ông, lúc này mới nhận ra tóc ông đã bạc trắng.

Miệng chú Viên mấp máy nói gì đó nhưng, tôi hoàn toàn không nghe thấy. Tôi chỉ ôm chặt chiếc hộp, hỏi: “Anh ấy đi, có đau đớn không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.