26
Tống Thận là liệt sĩ, là công thần.
Anh thâm nhập vào bên trong tổ chức buôn ma túy ở biên giới,, liên tục gửi thông tin tình báo, nhiều lần ngăn chặn các giao dịch lớn của băng nhóm này.
Trong một cuộc giao dịch lớn giữa hai băng nhóm vào một tháng trước, cảnh sát tập hợp số lượng lớn để chuẩn bị tấn công, nhưng Tống Thận đột nhiên nhận ra đó là một cái bẫy.
Địa điểm thực sự của cuộc giao dịch không có trong thông tin tình báo trước đó. Bom hẹn giờ đã bắt đầu đếm ngược, Tống Thận hoàn toàn có cơ hội thoát ra, nhưng anh chọn gửi thông tin cuối cùng cho đồng đội.
“Quay về.”
Nhưng anh không thể quay về nữa.
Vụ nổ mạnh, lửa bốc ngút trời, toàn bộ cây cối trong bán kính vài chục mét bốc cháy ngay lập tức, tạo thành một đám cháy rừng nhỏ.
Chiếc hộp đựng tro cốt đó chỉ chứa một phần được cho là di hài.
Anh thậm chí không để lại một t.h.i t.h.ể toàn vẹn.
Chú Viên nói: “Sự hy sinh của cậu ấy rất có ý nghĩa. Theo dấu vết cậu ấy để lại, chúng tôi đã triệt phá băng nhóm buôn ma túy, bắt giữ hơn mười kẻ tội phạm cấp cao. Trong số đó, có kẻ đã sát hại cha mẹ cậu ấy nhiều năm trước.”
Trong nghĩa trang liệt sĩ, bia mộ của Tống Thận được đặt cạnh mộ của cha mẹ anh.
Tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng khắc ghi khuôn mặt anh.
Đây có lẽ là bức ảnh khi anh nhập học trường cảnh sát, chưa hoàn toàn trưởng thành, còn rất ngây ngô. Nhưng trong ánh mắt đã có sự chín chắn không hợp với tuổi.
Dưới ống kính máy ảnh, Tống Thận không có chút biểu cảm nào. Qua nhiều năm, trải qua sự chia lìa giữa sự sống và cái chết, anh nhìn thẳng vào tôi.
“Lần đó cậu ấy đưa cô đến ăn cơm với tôi, tôi rất ngạc nhiên, vì tôi chưa từng thấy cậu ấy đi cùng bất kỳ cô gái nào.” Chú Viên nói, “Cô nhìn ảnh của cậu ấy, cậu ấy vốn dĩ không thích cười, nhưng ngày đó, cậu ấy đã cười rất nhiều.”
Mũi tôi lại bắt đầu cay xè.
Nhưng khóc đã quá nhiều, đôi mắt khô khốc sớm đã không còn vắt nổi một giọt.
Tôi im lặng đặt từng tờ tiền giấy vào đống lửa.
Học theo anh năm xưa.
Tro tàn bị gió cuốn lên, rơi vào bức ảnh của anh.
Và anh… mãi mãi trẻ trung, mãi mãi lạnh lùng, đóng băng trong thời gian.
27.
Chú Viên nói, sau khi cha mẹ mất, Tống Thận đã sống ở nhà chú một thời gian. Chú hỏi tôi có muốn vào phòng của Tống Thận để thu dọn ít đồ không.
Tôi hỏi: “Nhà riêng của anh ấy thì sao? Ngôi nhà mà anh sống cùng cha mẹ.”
Chú Viên nói, tòa nhà chung cư cũ đó đã bị phá dỡ nhiều năm trước rồi.
Vậy là, Tống Thận, anh đã trở thành một người vô gia cư từ rất sớm, phải không?
Những ngày gia đình đoàn tụ, vào lúc tôi phàn nàn bố mẹ quản quá nghiêm, lúc đó anh đang nghĩ gì?
Tôi không dám nghĩ thêm nữa, tôi sợ tôi sẽ phát đi/ên.
Khi thực sự bước vào phòng của Tống Thận, tôi mới nhận ra thực ra anh không có gì đặc biệt. Phòng còn giữ nguyên trạng trước khi anh rời đi, sạch sẽ như một căn hộ mẫu. Trên bàn học trống trơn chỉ có trên giá sách là còn vài cuốn sổ ghi chép từ thời trung học.
Tôi mở tủ quần áo, trong đó cũng rất trống trải, chỉ có vài bộ đồng phục học sinh, còn lại là một số quần áo đơn sắc.
Dường như anh không để lại gì, ngoài những người còn nhớ đến anh.
Tôi ngồi trên giường của anh, tưởng tượng về Tống Thận thời niên thiếu, trong căn phòng này đọc sách, viết lách, ngủ.
Cảm giác như căn phòng ngay lập tức được lấp đầy, khiến khóe miệng tôi không kiềm được mà nhếch lên.
Nhưng một khi rèm cửa kéo ra, ánh nắng chiếu vào, thực ra chỉ còn lại mình tôi trong phòng, cùng một cái bóng cô đơn.
Tôi không mang gì đi cả. Tôi không cần nhìn vật nhớ người, bởi Tống Thận đã sống trong tâm trí tôi rồi.
Chỉ cần tôi còn sống, anh chưa bao giờ thực sự biến mất.
Khi tạm biệt chú Viên, chú có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Tôi mỉm cười: “Tôi sẽ chăm sóc bản thân, chú cũng vậy. Mỗi năm vào ngày sinh nhật của anh ấy, tôi sẽ đến thăm anh ấy.”
Nhưng chú Viên nói: “Hiểu Hiểu, thằng bé mong cô có thể sống cuộc sống của riêng mình.”
28.
Sống cuộc sống của riêng tôi sao?
Nhưng cuộc sống của tôi đã bị ràng buộc với Tống Thận.
Tôi dồn hết chút sức lực cuối cùng, bay trở lại Zurich, hoàn thành luận văn tốt nghiệp.
Tôi đã sửa lại phần cảm ơn, thêm tên của Tống Thận vào. Nếu một ngày nào đó tôi qua đời, tôi hy vọng tên anh sẽ không bị lãng quên trên đời này.
Bằng cách này, tên của tôi và tên anh sẽ được đứng cạnh nhau.
Tống Thận, Kỷ Hiểu Hiểu.
Đã từng yêu nhau, đã từng chia tay, đã từng ch ết đi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi về nước, thuê một căn nhà gần công ty.
Ban ngày là một kỹ sư tinh thần minh mẫn, ban đêm lại cần thuốc để ngủ.
Tôi nhanh chóng gầy đi.
Mẹ tôi đến Bắc Kinh du lịch, khi nhìn thấy tôi, bà rất kinh ngạc.
“Hiểu Hiểu, công việc vất vả đến vậy sao? Con bây giờ chỉ còn một bộ xương thôi đấy!”
Bà ở lại Bắc Kinh vài ngày, mua sắm rồi nấu ăn cho tôi, muốn bồi bổ sức khỏe cho tôi.
Một ngày nọ lúc tôi tan ca về nhà, thấy bà ngồi trên sofa mà không xem TV.
Trên bàn trà có vài lọ thuốc.
Bà hỏi tôi: “Con nói cho mẹ biết, đây là gì?”
Bà sống rất hoà nhập với thời đại của chúng tôi, giỏi sử dụng internet, rõ ràng đã biết câu trả lời.
Tôi mỉm cười, trả lời: “Đây là thuốc chữa bệnh trầm cảm.”
Bà hỏi: “Bắt đầu từ khi nào? Do áp lực học hành? Do áp lực công việc?”
Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt chảy ngược vào họng.
“Con đã yêu một người, anh ấy ch ết rồi, rồi con trở nên như thế này.” Tôi cười, “Xin lỗi, con cũng không muốn như thế.”
29.
Đã hai năm rồi, bệnh trầm cảm của tôi không có dấu hiệu cải thiện.
Tôi không còn tổ chức sinh nhật nữa.
Nhiều năm trước, tôi đứng trên cầu vượt dành cho người đi bộ, ngạc nhiên trước câu nói của Tống Thận: “Sau bảy tuổi, anh không tổ chức sinh nhật nữa.”
Thời gian dài trôi qua, tôi dần thấu hiểu cho anh lúc đó.
Nếu ngày sinh nhật chỉ nhắc nhở bạn về cái c.h.ế.t của ai đó, thì dù ngày đó có vui đến đâu, cũng chỉ còn lại nỗi buồn.
Châu Huyên đến Bắc Kinh công tác, thấy tôi gầy guộc, không kìm được lòng mà ôm tôi khóc nức nở.
Cô ấy nhét tấm ảnh polaroid vào tay tôi, nghẹn ngào nói: “Cậu vì anh ấy, cũng phải cố gắng sống tiếp, được không?”
Tôi nhìn chăm chú vào bức ảnh.
Năm 19 tuổi, tôi vừa biết tin Tống Thận sắp đi Vân Nam, khóc một trận.
Lúc đó tôi không biết, sống mà ly biệt ít ra vẫn còn hy vọng, nhưng ch ết mà ly biệt là hoàn toàn tuyệt vọng.
Kỷ Hiểu Hiểu, cậu thật là ngốc.
Nếu biết trước có ngày hôm nay, lúc đó có lẽ nên cười với anh ấy nhiều hơn mới đúng chứ?
Bố mẹ tôi nói, họ hy vọng tôi có thể lập gia đình.
Đầu năm nay mẹ tôi đi khám sức khoẻ, được chẩn đoán là đã mắc ung thư vú.
Bà nói: “Mẹ tin rằng con có thể độc lập về kinh tế, nhưng mẹ cũng hy vọng một ngày nào đó, khó khăn bất ngờ ập đến, sẽ có một bàn tay đỡ lấy con, giống như bố mẹ đã đỡ đần nhau.”
Bà nói: “Người ch ết cũng đã ch ết, nhưng những người còn sống vẫn phải tiếp tục sống. Hiểu Hiểu, hãy coi như là vì chúng ta, được không?”
Bà nói: “Bố mẹ đã già rồi, không thể giúp con nhiều việc được nữa, chỉ hy vọng con có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, yên bình.”
Tôi đồng ý với bà, sẽ chấp nhận đi xem mắt.
Bảy lần đầu tiên đều không suôn sẻ.
Chỉ riêng lần thứ tám, khi tôi nói: “Tôi có một người không thể quên, có lẽ trong hôn nhân, sẽ không công bằng với anh,” người đó không hề khó chịu.
Anh ấy chỉ cười nói: “Không sao, trong lòng tôi cũng có một người, chúng ta như vậy là hòa nhau.”
Anh ấy tên là Đường Hà.
Sau đó tên của anh ấy và tên tôi cùng xuất hiện trên tấm thiệp mời cưới.