Từ khi nào bắt đầu thay đổi?
Năm thứ ba sau khi Giang Ngọc Cẩn đăng cơ, bỗng nhiên thường xuyên chạy đến Giang Nam.
Trong cung người nhiều, lời đồn đại tất nhiên cũng nhiều.
Họ nói Giang Ngọc Cẩn ở Giang Nam sủng ái một nữ tử, nữ tử đó yếu liễu đào tơ, giọng nói êm ái, gảy đàn tỳ bà rất hay, lại có một cái tên khiến người ta thương nhớ: “Liên nhi”.
Ta giơ tay ngăn Tiểu Cúc đi dạy dỗ những cung nhân kia, xoay người rời khỏi Ngự Hoa Viên.
Ta là người đầu gối tay ấp của hắn, làm sao không nhận ra?
Ví dụ như đôi khi hắn nói chuyện với ta lại ngẩn người, ví dụ như ánh mắt hắn dần dần trở nên lạnh nhạt, lại tỉ như hắn đột nhiên nảy ra ý muốn sưu tầm các loại đàn tỳ bà, đột nhiên yêu thích tiếng đàn tỳ bà, như lúc ngủ say hắn vô tình lẩm bẩm “Liên nhi”.
Ta nhìn thấy những dấu vết đó, nhưng không dám nghĩ sâu, bởi vì cho dù tất cả những điều này là sự thật, ta cũng đâu thể làm gì được.
Hắn là Hoàng đế, còn ta đã mất đi hệ thống, là con chim gãy cánh trong hoàng cung rộng lớn này, không thể bay ra ngoài được nữa.
Ta càng không thể chấp nhận mình bỏ ra tất cả, nhưng nhận lại toàn là sự phản bội, cho nên chỉ có thể tự lừa mình dối người, tiếp tục duy trì cái vỏ bọc giả dối của thứ tình yêu này.
Chỉ là lúc hồi cung bị dính mưa, đêm đó ta lên cơn sốt, sốt ba ngày, tỉnh lại mới biết, thì ra trong bụng ta đã hoài hài tử của hắn rồi.
Trong đêm mưa đó, có lẽ đứa nhỏ biết cha mẹ sắp chia lìa, dù có sinh ra cũng khó được hạnh phúc, nên lại vội vàng rời đi.
Còn chưa mãn một tháng, Giang Ngọc Cẩn đã trở về, hắn chạy thẳng đến cung của ta, không phải vì hài tử của ta, mà là muốn cho nữ nhân bên cạnh hắn một danh phận.
“Khanh Khanh, chỉ cho nàng ta làm quý nhân thôi, nàng vẫn là thê tử duy nhất của ta, không ai có thể lay chuyển vị trí của nàng.”
“Khanh Khanh, nàng ta có hài tử của ta, huyết mạch hoàng gia không thể lưu lạc bên ngoài, nàng cũng từng làm mẫu thân, hẳn là thông cảm cho tâm tình lần đầu làm phụ thân của ta, nàng hiểu mà phải không.”
Ta đương nhiên hiểu cho hắn, vậy nên ta bình tĩnh tiếp nhận.
Nhìn hắn từng bước từng bước nâng Liên nhi từ quý nhân được sủng ái lên đến Trần phi, chỉ trong vòng một năm, giờ đây, ngay cả ngôi vị Hoàng hậu của ta, cũng nên nhường lại rồi.
Đều tại ta không có nhãn lực, còn để hắn phải tốn nhiều công sức như vậy, bịa ra tội danh này, để ta danh chính ngôn thuận nhường lại vị trí vốn là của ta