Hoàng hậu đã bị treo trên tường thành ba ngày rồi.

Chương 4


Trời hừng sáng, người xem tụ tập dưới lầu thành ngày một đông.

Hoàng hậu nương nương thông đồng với giặc phản quốc, bị treo trên lầu thành thị chúng, đây chính là chuyện chưa từng có từ khi khai quốc đến nay.

Dân chúng xì xào bàn tán, nhỏ giọng nguyền rủa.

Thấy không ai ngăn cản, tiếng chửi rủa dần lớn hơn.

Tội danh thông đồng với giặc phản quốc, ai ai cũng có thể tru di.

Cho dù ta từng là đức hậu nổi tiếng khắp kinh thành, từng bán hết gia sản cứu đói dân chúng khi nạn đói hoành hành, từng bất chấp hiểm nguy cùng Thái tử khi ấy là Giang Ngọc Cẩn cứu giúp nạn dân lúc ôn dịch xảy ra…

Ta hiến hơn nửa số của hồi môn để cứu trợ họ, tận tay giúp họ nấu cháo, bốc thuốc, có lúc suốt hai ngày không chợp mắt.

Khi dịch bệnh dần thuyên giảm, ta nhiễm bệnh ngã xuống, sốt cao triền miên, nôn mửa không ngừng.

Ta tưởng mình không qua khỏi, nhưng lại được tiếng gọi đau đớn của Giang Ngọc Cẩn bên tai kéo về.

Nếu ta không còn, hắn biết làm sao đây?

Nhờ ý nghĩ đó, ta cuối cùng cũng mở mắt sau năm ngày mê man, nhìn thấy Giang Ngọc Cẩn tiều tụy, mắt đỏ hoe.

“Khanh Khanh.” hắn nghẹn ngào gọi tên ta, giọng khàn đặc, nước mắt rơi lã chã.

Người bên cạnh nói với ta, khi ta hôn mê bất tỉnh, hắn túc trực bên giường không rời, gần như không chợp mắt, người sụt hẳn một vòng.

Hắn nói, đó là lần đầu tiên hắn khóc kể từ khi mẫu hậu qua đời, hắn sợ lắm.

Đó là lúc hắn yêu ta nhất, ta nghĩ nếu lúc đó không tỉnh lại, có lẽ đây sẽ là kết cục tốt đẹp nhất giữa chúng ta.

Ta sẽ là ánh trăng sáng mãi mãi không quên của Giang Ngọc Cẩn, cũng vẫn là hiền hậu được muôn dân ca tụng.

Nhưng giờ đây, chỉ vì một phong thư vu khống, dường như tất cả mọi người đều quên những gì ta đã làm cho họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.