Hoàng hậu đã bị treo trên tường thành ba ngày rồi.

Chương 10


Hôm nay người xem không đông như hôm qua, ta thử cất tiếng, mới hay giọng mình đã khàn đặc đến nhường nào. Dồn hết sức lực, quả nhiên người phía dưới đều dừng chân, ngước đầu nhìn lên lầu thành.

“Hỡi bách tính Vân Kinh, ta là chính thê của Hoàng thượng, Hoàng hậu Thẩm Khanh Khanh. Thẩm gia cả nhà trung liệt, từ đời tổ phụ ta đã đời đời vì nước trấn giữ biên cương, một lòng son sắt, chưa từng hai dạ.

Năm Thế Tông thứ năm, giặc láng giềng xâm phạm, bá phụ (bác cả) của ta tử trận sa trường, thúc thúc (chú út) của ta vì đẩy lui quân thù mà mất đi một chân, liều mình giữ yên bờ cõi.

Năm Thế Tông thứ mười, Bành Quý dấy binh làm phản, vây hãm kinh thành, chính phụ thân ta đã chiêu mộ nghĩa binh cần vương, xông pha nơi hoàng thành, bảo vệ bách tính Vân Kinh.

Năm Thế Tông thứ hai mươi, Dực Thành bỗng gặp lũ lụt, nạn dân tràn vào Vân Kinh, chính mẫu thân ta đã bán hết gia sản, chẩn tế dân chúng.”

Binh lính trên thành có chút nao núng, thấy bách tính dưới thành ngày một đông, họ tìm cách giải tán, nhưng chẳng ai chịu rời đi.

Lòng người vốn mau quên, ta lại muốn họ nhớ lại, công lao của Thẩm gia kể sao cho hết, nhưng nhiều chuyện thị phi ra sao, lòng người thực ra đều có phán xét.

Giang Ngọc Cẩn coi trọng hư danh nhất, nhưng chỉ cần hắn dám động đến Thẩm gia, ta sẽ khiến hắn khó mà dẹp yên được cơn thịnh nộ của thiên hạ.

“Ta, từ khi lên ngôi Hoàng hậu, luôn tận tâm tận lực quán xuyến hậu cung, giữ mình trong khuôn phép, tự nhận không có chỗ nào có lỗi với Hoàng thượng, có lỗi với bách tính.

Thẩm gia chúng ta bao năm qua vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, cả nhà trên dưới, không một lòng dạ nào khác.”

Giọng ta nghẹn lại, nước mắt tuôn rơi: “Thế mà nay, Hoàng thượng lại chỉ vì một bức thư chưa rõ thực hư, khẳng định ta thông đồng với địch phản quốc, làm nhục ta đủ điều, treo ta trên tường thành này, để ta tự sinh tự diệt.cha anh ta nơi biên ải xa xôi hắn cũng không tha. Trên đầu ba thước có thần linh, ta không sợ chết, nhưng Thẩm gia ta tuyệt đối không thể bị oan uổng.”

Từng câu từng chữ, như khóc như than, đều là huyết lệ, người nghe không khỏi động lòng.

Ta nhìn về phía hoàng thành, có người phi ngựa đến, khuôn mặt kẻ phụ bạc đó dần hiện rõ.

Ta cười khẩy, hắn đến cũng kịp lúc, không bỏ lỡ vở kịch hay mà ta đã dày công dàn dựng cho hắn.

Ta ngậm nước mắt chứa chan máu, dùng hết chút sức lực cuối cùng hét lên: “Hôm nay, ta, Thẩm Khanh Khanh, xin lấy cái c.h.ế.t để minh oan!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.