Máu b.ắ.n tung tóe, tổ mẫu ngã xuống lưỡi đao, m.á.u tuôn xối xả từ cổ người, nóng hổi b.ắ.n vào mắt ta, nhuộm đỏ cả thế gian.
“Tổ mẫu!”
Ta nghẹn ngào lao đến trước mặt người, vết đao sâu hoắm, m.á.u chảy đầm đìa, người hẳn là rất đau.
Nhưng tổ mẫu vẫn mỉm cười hiền từ, giọng nói yếu ớt đứt quãng: “Khanh Khanh à… tay có đau không?”
Nước mắt bỗng chốc tuôn rơi, ta nghẹn ngào nói không đau, nhưng người lại không thể nghe thấy nữa rồi.
Người kiêu hãnh dù c.h.ế.t cũng vẫn kiêu hãnh, tổ mẫu dùng cái c.h.ế.t của mình để ta khỏi phải lựa chọn khó khăn, cũng nói cho ta biết, ta nên làm gì.
Giang Ngọc Cẩn dừng bước bên cạnh ta, ta giơ tay lên, nhìn vết thương lộ cả xương trên lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Tay ta đau quá.”
“Thẩm Khanh Khanh, nàng vẫn không thay đổi lựa chọn của mình sao?”
Hắn làm như không thấy vết thương của ta, không thấy cái c.h.ế.t của tổ mẫu ta, chỉ một mực muốn ép ta nói ra câu trả lời mà hắn muốn.
“Khanh Khanh, ngươi chọn ta, ta sẽ đảm bảo người già, phụ nữ và trẻ em của Thẩm gia đều được sống.”
Ta hỏi ngược lại: “Vậy cha anh ta thì sao? Những tướng sĩ nhà họ Thẩm đã vì ngươi mà bảo vệ giang sơn, đổ m.á.u chiến đấu thì sao?”
“Thông đồng với địch phản quốc phải tru di cửu tộc, ta đã đủ nhân từ rồi.”
Ta cười ra nước mắt: “Giang Ngọc Cẩn, ngươi thà g.i.ế.c ta đi.”
Hắn phẫn nộ phất tay áo bỏ đi, ta lại bị treo lên tường thành.