Không ai dám nói Hoàng hậu đã chết, nhưng cũng không ai có thể đưa hộp gấm này đến tay Hoàng hậu nữa.
Đáng hận ta chỉ là một hồn ma, nếu không nhất định ném hộp gấm này vào mặt hắn, nói cho hắn biết gương vỡ khó lành, chiếc vòng vỡ này như ta và hắn, đã vỡ rồi thì không thể hàn gắn lại.
Giang Ngọc Cẩn đ.â.m c.h.ế.t hai cung nữ, Tiểu An Tử run rẩy bưng hộp gấm, phụng bồi hắn đến trước Chiêu Dương điện.
Nhìn cánh cửa cung đóng chặt, thần sắc hắn dịu đi vài phần: “Hoàng hậu, trẫm đến thăm nàng, nàng vẫn còn giận dỗi sao? Cửa cung cũng không mở, lá gan đúng là càng lúc càng lớn.”
“Trẫm là thiên tử, nàng giận dỗi cũng phải biết điểm dừng đi thôi. Mở cửa! Thẩm Khanh Khanh, trẫm sắp nổi giận rồi.”
Lực đập cửa mạnh hơn, không nhận được hồi đáp, hắn bực bội hạ lệnh cho người phá cửa.
Nhưng cửa mở ra, chỉ là một mảnh tối đen trống rỗng, sân vườn tiêu điều đều là lá vàng rơi xào xạc, cây khô run rẩy, không có chút sinh khí nào.
Cung nhân phía sau Giang Ngọc Cẩn mặt mày tái mét, ai nấy đều sợ hãi.
Ta c.h.ế.t thảm, Tiểu Cúc cũng vậy, cung này oán khí sâu nặng, trong những câu chuyện kể, những người c.h.ế.t oan như chúng ta sẽ hóa thành lệ quỷ báo thù.
Ta cũng mong mình có thể hóa thành lệ quỷ, đáng tiếc bây giờ ta còn không thể chạm vào họ.
“Cung nhân của Hoàng hậu làm ăn kiểu gì vậy? Đèn cũng không thắp? Không biết Khanh Khanh sợ tối nhất sao?”
An công công vội ra hiệu, sai cung nhân đi thắp đèn.
Giang Ngọc Cẩn chê chưa đủ sáng, nên tất cả đèn đuốc trong cung đều được thắp lên ở Chiêu Dương điện, cả căn phòng sáng rực.
Hắn đi qua từng gian phòng, rồi lại đi dạo trong sân, bước chân càng lúc càng vội, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
“Thẩm Khanh Khanh đâu? Nàng đi đâu rồi?”
Nào có ai trả lời hắn đâu.