“Trẫm đã sửa lại vòng ngọc rồi, nàng còn giận dỗi sao? Ra đây nhanh nào, Khanh Khanh, đừng trốn trẫm nữa.”
Giọng nói của hắn tựa như thuở trước, thuở mà tình cảm chúng ta còn mặn nồng, hắn hay dỗ dành ta.
Trước kia khi giận dỗi, chỉ cần hắn ôm ta, nhẹ nhàng dỗ dành vài câu, ta liền nguôi ngoai, nhưng giờ đây, hắn chẳng thể nào dỗ ta được nữa.
Giang Ngọc Cẩn sốt ruột, túm lấy cung nữ bên cạnh: “Hoàng hậu đâu? Thẩm Khanh Khanh nàng đi đâu rồi?”
Cung nữ run rẩy: “Nô tỳ, nô tỳ không biết.”
“Không biết?” Hắn trừng mắt, đột nhiên cười, tay siết chặt, khiến cung nữ đau đớn giãy giụa.
Cả phòng im phăng phắc, cung nhân nín thở, không ai dám lên tiếng, trơ mắt nhìn cung nữ dần ngừng cựa quậy, mềm oặt trên tay hắn, rồi bị ném mạnh xuống đất.
Giang Ngọc Cẩn càng lúc càng tàn bạo, mạng sống của những cung nhân này hiển nhiên bị hắn xem như cỏ rác.
Một người chết, còn có người tiếp theo, hắn lần lượt hỏi họ: “Hoàng hậu ở đâu.”
Không ai biết, hắn liền lần lượt g.i.ế.c c.h.ế.t họ.
Một cung nữ quỳ dưới chân Giang Ngọc Cẩn, khóc nức nở: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã c.h.ế.t rồi.”
“Ngươi nói gì?”
Giang Ngọc Cẩn bóp nát chén rượu trong tay, kéo cung nữ lên: “Ai chết? Ngươi nguyền rủa ai chết?”
“Hoàng…” Cung nữ chưa kịp nói hết câu, đã bị Giang Ngọc Cẩn tàn nhẫn vặn gãy cổ.
“Thẩm Khanh Khanh không thể chết, nàng nhất định là đã về Thẩm gia. Phải, nàng đã nói, muốn về nhà, nàng nhớ người thân.”
Hắn cầm kiếm, xông ra khỏi hoàng cung, ngay trong đêm đến Thẩm gia.
“Thẩm Khanh Khanh đâu? Bảo nàng ra đây. Giận dỗi đủ rồi cũng nên về nhà, nàng là Hoàng hậu của trẫm, phải ở cùng trẫm.”
Cả Thẩm gia bị đánh thức khỏi giấc mộng, nhìn thấy vị hoàng đế trước mặt nồng nặc mùi rượu, không có chút phong thái đế vương nào, ai nấy đều không tỏ ra sợ hãi.
“Hoàng thượng e là đã say rồi, tỷ tỷ không có ở Thẩm gia.”
“Trẫm không say, hôm nay không tìm được Khanh Khanh, trẫm sẽ không đi.”
Hắn như kẻ điên, rõ ràng khi ta còn sống đã chán ghét nhau, mười ngày nửa tháng hắn cũng không bước chân vào Chiêu Dương điện, giờ ta c.h.ế.t rồi, hắn lại tự lừa dối mình, đi khắp nơi tìm ta.
Tâm tư đế vương, ta nào đã bao giờ hiểu được đâu.