Hoàng hậu đã bị treo trên tường thành ba ngày rồi.

Chương 15


“Hoàng thượng muốn tìm Khanh Khanh, cớ sao không ghé chốn hoàng thành?” Mẫu thân lệ ngân ngấn uất hận, “Nàng ấy ở đó, người sao chẳng đoái hoài? Sao không liệm xác cho nàng, để nàng được an nghỉ nơi chín suối?”

Giang Ngọc Cẩn đồng tử co rút, thối lui một bước, quát lên: “Láo! Đó không phải Khanh Khanh! Ngươi mà dám nói thêm lời nào, dù là nhạc mẫu của trẫm, trẫm cũng chém!”

“Hoàng thượng cứ c.h.é.m đi! Ngay cả thê tử cũng không dung tha, còn việc gì ngài không dám làm? Lão thái thái chẳng phải đã vong mạng dưới lưỡi đao của ngài rồi hay sao?”

“Hoàng thượng quên rồi ư? Chính ngài hạ lệnh treo Khanh Khanh trên lầu thành, mặc người đời nhục mạ, chính ngài ép nàng gieo mình để tỏ rõ trong sạch.”

Tiểu muội cũng không kém mẫu thân, bất chấp ngăn cản mà nói: “Ngày tỷ tỷ bị bắt, phủ Thẩm đã bị vây kín như nêm cối, ai có thể ra vào? Hoàng thượng hà tất phải tự huyễn hoặc mình?”

Giang Ngọc Cẩn nghẹn thở, ôm ngực, ho sù sụ, m.á.u tươi lại trào ra.

“Hoàng thượng, hồi cung đi thôi.” An công công đau lòng can gián.

Giang Ngọc Cẩn ngước mắt, nhìn gia quyến họ Thẩm, sát khí đằng đằng.

Ta hoảng sợ, đây là điềm báo hắn muốn đồ sát. Ta tuy chẳng ngại tử vong, nhưng không muốn người nhà chịu vạ lây.

Chỉ hận ta lại là một hồn ma, chẳng thể đỡ đao thay họ.

“Trẫm không tin lời các ngươi! Thẩm Khanh Khanh chưa chết! Nàng ắt hẳn ẩn náu trong phủ Thẩm gia! Nói! Nàng ở đâu?”

Kiếm của Giang Ngọc Cẩn kề sát cổ mẫu thân: “Thẩm Khanh Khanh, nàng mau ra đây! Một ngày nàng không ra, trẫm sẽ g.i.ế.c một người nhà họ Thẩm!”

Mẫu thân cười lạnh: “Hoàng thượng, nhà họ Thẩm không có kẻ nào hèn nhát. Nữ nhi của thần thiếp có thể lấy cái c.h.ế.t để minh tâm, người làm mẹ này cũng tuyệt đối không yếu đuối, hoàng thượng muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c đi, chỉ cần người có thể bịt được miệng lưỡi thế gian!”

“Ngươi!”

Giang Ngọc Cẩn thật sự đã sát tâm cuồng nộ, nhìn hắn vung kiếm đ.â.m tới, ta kinh hãi bay đến chắn trước mặt mẫu thân.

“Mẫu thân, cẩn thận.” Tiểu muội gần như nhào tới, chắn trước mặt mẫu thân.

Kiếm đ.â.m xuyên qua hồn phách của ta, nhưng lại dừng lại trước mặt tiểu muội, Giang Ngọc Cẩn nhìn nàng ngẩn người, tay cầm kiếm run rẩy dữ dội.

Hắn bỗng gầm lên một tiếng, thu kiếm lại, lẩm bẩm: “Không thể làm họ bị thương, Khanh Khanh sẽ tức giận, không thể g.i.ế.c họ được.”

Hắn chậm rãi bước đi, bước chân rất lảo đảo, một bước đạp hụt, cứ thế ngã xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.