Ép Ta Thế Thân Xuất Giá, Sư Tôn Hối Hận Rồi

Chương 2


Ta không biết mình đã lang thang trên mảnh đất hoang vu này bao lâu, mặt trời mọc rồi lại lặn, lặn rồi lại mọc lên.

Toàn thân ta tả tơi, vẫn không thể tìm thấy Cố Tây Từ, nhưng lại gặp người đó.

Trong ánh sáng mờ nhạt buổi sớm, hắn đứng nơi chân trời và mặt đất giao nhau, chắn mất tia sáng chiếu về phía ta.

Tinh Vân ôm nửa bên mặt sưng vù, rụt rè trốn sau lưng hắn, nắm lấy tay áo hắn, dịu dàng nói:

“Sư tôn, sư tỷ chắc cũng không cố ý đánh con, người đừng trách nàng, là lỗi của con, con không nên nói Cố Tây Từ và ma tộc…”

Lời nàng chưa dứt, ta lại giơ tay lên.

Tinh Vân hoảng sợ vội vàng trốn sau lưng sư tôn, nhưng sư tôn lại giơ tay nắm lấy cổ tay ta, chặn lại hành động của ta.

Ta cười lạnh:

“Sao, lại đến để tính sổ thay nàng ta à?”

“Nàng ta vu khống phu quân ta, ta đánh nàng ta một cái thì đã sao?”

Ánh mắt hắn khẽ run, đôi mắt dài che khuất ánh nhìn:

“Hắn ta không phải phu quân của con.”

Nhưng tay sư tôn vẫn không buông ta ra.

Ta cố gắng rút tay về, nhưng bị hắn nắm chặt hơn, lực mạnh đến mức như muốn nghiền nát xương cổ tay ta.

“Hắn ta chỉ là kẻ phản bội thiên giới.” Sư tôn lạnh lùng nhìn ta, đôi môi mỏng thốt ra những lời vô tình, “Miểu Miểu, cùng sư tôn trở về, con không nên bị hắn tra liên lụy.”

“Sư tôn?” Ta cười lạnh, “Người quên người đã nói ta ‘khinh sư diệt tổ’ ‘bất kính luân thường’ sao?”

Năm trăm năm trước, vì một lần say rượu, ta nằm trên giường của hắn, cẩn thận thổ lộ tâm tình thiếu nữ, nhưng hắn lại bừng tỉnh, một chưởng đánh ta văng ra khỏi giường.

Cửu trùng thiên bốn mùa đều là mùa xuân, chưa từng có mưa, hôm đó lại bị tâm trạng của hắn chi phối, mây đen áp đỉnh, mưa lớn như trút, sấm chớp đùng đùng, như muốn xuyên qua mái nhà đánh ta tan xác.

Trong bóng tối, mặt hắn bị tia chớp chiếu sáng, gương mặt lạnh lùng như một vị thần tiên hiện lên đầy ghét bỏ.

Hắn bước xuống giường, cúi người nhấc bình rượu bên bàn, giơ tay dội lên đầu ta.

Ta bị dội, ướt lạnh thấu tim, cúi đầu gọi người là sư tôn, hắn quay đầu khàn giọng trách ta:

“Khinh sư diệt tổ, bất kính luân thường.”

“Từ nay đừng gọi ta là sư tôn, ta không có đệ tử không biết xấu hổ như ngươi.”

Sau ngày đó, hắn từng hứa sẽ chỉ có mình ta là đệ tử, lại từ trần gian mang về một tiểu sư muội, tên là Tinh Vân.

Khi nàng ta mới đến Phong Vân Độ, rụt rè, nắm lấy tay áo hắn trốn sau lưng, thò đầu nhỏ ra nhìn ta, hỏi:

“Sư tôn, nàng ta là sư tỷ sao?”

“Không phải.” Ly Uyên lạnh lùng liếc qua ta, “Chỉ là một người không quan trọng, không cần để ý.”

Hắn dẫn Tinh Vân đi ngang qua ta, không thèm nhìn lấy một cái.

Lúc đó, ta nhận ra rằng, hắn căm ghét ta.

Ngày xưa cưng chiều ta bao nhiêu, thì giờ đây hắn chán ghét ta bấy nhiêu.

Khi Tinh Vân chớp đôi mắt ngây thơ nhìn khắp các gian phòng ở Phong Vân Độ, cuối cùng chỉ vào phòng ta nói, “Sư tôn, con muốn ở đây”, hắn không nói hai lời, liền dùng pháp thuật ném hết đồ đạc của ta ra ngoài.

Đèn lưu ly, cỏ tử vân, đèn tụ hồn, tất cả những món quà nhỏ hắn từng tặng ta, đều bị hắn đập nát.

Tinh Vân ôm miệng nói tiếc quá.

Hắn lạnh lùng, đưa tay xoa đầu Tinh Vân:

“Từ nay đó là phòng của con, nếu con thích, vi sư sẽ tặng con.”

Giọng điệu dịu dàng, sự cưng chiều như tràn ra ngoài, hệt như trước đây đối với ta.

Ta giận đến đỏ mắt, không kìm được mà xông đến chất vấn hắn sẽ để ta ở đâu.

Hắn lạnh lùng rút tay áo khỏi tay ta, xé rách, rồi đốt cháy.

Tro tàn từ kẽ tay hắn rơi xuống, hắn che chở Tinh Vân sau lưng, lạnh lùng nhìn ta:

“Bao nhiêu năm tình nghĩa sư đồ, ta không đuổi ngươi đi, nhưng ngươi cũng đừng tưởng có thể được đằng chân lân đằng đầu.”

Đúng vậy, bao nhiêu năm tình nghĩa sư đồ, hắn không đuổi ta đi, nhưng mỗi khi Tinh Vân bịa chuyện cáo trạng, hắn liền phạt ta chép sách, không cho ta biện minh một lời.

Thậm chí ba trăm năm trước, khi Lang tộc đến thiên giới cầu hôn tiểu sư muội, hắn dịu dàng xoa đầu nàng nói:

“Đừng sợ, không muốn đi thì không cần đi, có vi sư ở đây, không ai dám ép con phải kết hôn.”

Rồi hắn lạnh lùng nhìn ta, ngồi ở vị trí thấp hơn:

“Miểu Miểu, ngươi thay Tinh Vân đi Bắc Mạc.”

Giọng nói kiên quyết, không phải hỏi ý ta, mà là ra lệnh.

Bắc Mạc hoang vu, tựa như chốn tiêu điều, ta chỉ là một đóa yêu liên hoa, rời khỏi nước trong hồ gương ở Dao Đài Cửu Trùng Thiên thì không thể sống.

Đi Bắc Mạc, chỉ có đường ch/3t.

Ta ngây người quỳ tại chỗ ngẩng đầu, nhìn Tinh Vân mắt ngấn lệ, thu mình trong lòng hắn.

Hai người họ thân thiết không khác gì một đôi tình nhân ân ái, bỏ qua mối quan hệ sư đồ.

Trái tim ta như bị xé toạc thành một lỗ lớn.

Khi đó ta mới hiểu, nào có “khinh sư diệt tổ”, nào có “bất kính luân thường”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.