Tất cả chỉ vì hắn không thích ta.
Trong mắt kẻ tình nhân, người yêu là Tây Thi, hắn không thích ta, dù ta có cố gắng thế nào cũng sẽ làm hắn chán ghét.
Trước mặt hắn, ta đứng dậy, cười lạnh:
“Lang tộc cầu hôn nàng ta, tại sao ta phải thay nàng ta đi?”
Tinh Vân thấy vậy, nước mắt chảy dài, rời khỏi lòng hắn, quỳ xuống đất, tay áo che mặt, giọng thều thào:
“Sư tôn, là lỗi của con, sư tỷ nói đúng, Lang tộc cầu hôn con, con sẽ đi, người đừng làm khó sư tỷ.”
“Con đứng dậy, đừng khóc.” Ly Uyên cúi người, dịu dàng đỡ nàng ta dậy, “Không muốn đi thì không cần đi, con là đệ tử của vi sư, không ai dám ép con cả.”
Ta cố nén nước mắt, ngẩng đầu, từng chữ chất vấn:
“Không ai dám ép nàng ta, vậy ép ta sao?”
“Con cũng là đệ tử của người, trong mắt người, con là gì?”
Có lẽ ánh mắt ta quá thẳng thắn, sắc bén, hoặc có lẽ hắn lo ta sẽ làm hại Tinh Vân.
Hắn bước lên một bước, che chắn Tinh Vân sau lưng, tránh ánh nhìn của ta:
“Ta thu nhận ngươi năm trăm năm, hóa ngươi thành hình người, Miểu Miểu, ngươi nên báo ơn rồi.”
Năm trăm năm, ta vừa trân trọng vừa mong mỏi, lại trở thành điều kiện để hắn dùng ân tình của ta báo đáp để bảo vệ Tinh Vân.
Họng ta như bị tắc nghẽn bởi một viên đá sắc nhọn, rạch nát cổ họng, gần như khiến ta nghẹt thở.
Ta nắm chặt tay, yếu ớt cúi đầu, như cây cà tím bị sương đánh gục.
Ta nói: “Được.”
Đồng tử Ly Uyên co lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng nói ra lời.
Ngày ta bị đưa đến Bắc Mạc, trời quang mây tạnh.
Không có tiên hạc đưa tiễn, cũng không có tiên nhạc vang vọng, ta trong bộ hỉ phục đỏ thắm, mắt đỏ hoe, được hắn tự tay giao vào một bàn tay với khớp xương cân đối và chai sần.
“Đa tạ Ly Uyên Tiên Quân đã đưa nương tử ta đến.”
Giọng nói trẻ trung vang lên từ phía bên kia khăn trùm đầu, hắn nắm tay ta, có lẽ cảm nhận được ta đang run rẩy, bèn an ủi bằng cách siết nhẹ tay ta, vô cùng nghiêm túc nói với hắn: “Sau này ta sẽ trân trọng nàng, đối đãi tốt với nàng, tuyệt không phụ lòng nàng.”
Ta không biết Ly Uyên nghĩ gì, hắn nắm chặt cổ tay ta mãi không buông.
Rồi ta nghe thiếu niên hỏi ta: “Nương tử tên là gì?”
“Miểu Miểu.”
Ly Uyên trả lời trước ta, tay hắn siết chặt cổ tay ta, rồi buông ra khi ta giật nhẹ: “Đợi vi sư đón ngươi về.”
Thiếu niên tên Cố Tây Từ, là người kế nhiệm Lang tộc.
Ngày đó, ta vừa đến Bắc Mạc, vì thiếu nước từ hồ gương Dao Đài để dưỡng, được hắn dắt đi không bao lâu đã kiệt sức gần ch/3t.
Hắn cúi người để ta leo lên lưng, không quản nhọc nhằn, đến trước mặt Thiên Tôn xin một hồ nước, rồi cõng ta về Bắc Mạc.
Hắn nói:
“Miểu Miểu, đừng sợ, ta là sói, chỉ ăn thịt, không ăn tiểu liên hoa đâu.”
Cố Tây Từ, hắn rực rỡ như ánh dương mới mọc, đã chăm sóc ta ba trăm năm ở Bắc Mạc.
Nhưng giờ đây, tất cả đều không còn.
Tất cả đều tan biến.
….
Hồi ức chợt dừng lại, suy nghĩ kéo ta trở về hiện tại.
Ta nhìn mảnh đất cháy đen, ánh mắt quay trở lại nhìn gương mặt người trước mắt, chỉ thấy vô cùng xa lạ.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào ta, lặp lại một lần nữa:
“Cùng vi sư về nhà.”
Ta nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, định thần nhìn hắn.
Bất ngờ giơ tay, ánh sáng hóa thành trường kiếm, đồng tử Ly Uyên co rút, gần như theo bản năng, hắn kéo Tinh Vân ra sau, cảnh giác nhìn ta.
Ta đưa trường kiếm ngang cổ mình, ánh mắt vô hồn:
“Tiên quân, mời người trở về. Ta không đi Cửu Trùng Thiên, càng không có sư tôn gì cả. Phu quân ta đã không còn, ta đương nhiên phải theo chàng, vậy mới gọi là về nhà.”
Hắn sững sờ.
Ngay sau đó ánh mắt hắn trở nên âm u, không đợi ta động thủ, hắn đã nhanh chóng bấm quyết đánh rơi kiếm trong tay ta, siết lấy cổ ta, tức giận quát lớn: “Ngươi đừng tưởng vi sư không dám gi/3t ngươi.”
“Vậy thì gi/3t ta đi.” Ta buông lỏng tay, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, ta cũng đã quên mình bao lâu không được ngâm trong nước hồ gương Dao Đài, giọng đã khàn đặc, “Ta phải đi tìm chàng.”
“Miểu Miểu!”
Ly Uyên gần như nghiến răng nói ra hai chữ, tay hắn bóp cổ ta chặt hơn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Ta khẽ rung mi, mãi không thấy hắn ra tay, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, “Tiên quân không gi/3t ta sao? Vậy thì thả ta đi.”
“Ta phải đi tìm chàng.”
“Ngươi đừng mơ!” Hắn đột ngột buông tay, mạnh mẽ nắm cằm ta bắt ta ngẩng đầu đối diện với hắn, “Nhìn ta, Miểu Miểu, ngươi chỉ có thể ở lại bên cạnh ta.”
“Muốn tìm hắn ta? Kiếp sau đi.”
Chương 4
Ly Uyên trói ta lại, cưỡng ép đưa ta về thiên giới, để giam giữ ta, hắn đặc biệt xây dựng một cung điện mới.
Trong cung điện bố trí đầy các kết giới phức tạp, người ngoài không thể vào được.
Ngoại trừ hắn.
Hắn dịu dàng bày món ăn cho ta, như thể không hề chú ý đến sự căm hận trong mắt ta.
Ta ghét nhất là bộ dạng này của hắn, rõ ràng tay đã nhuốm đầy máu, nhưng vẫn có thể làm ra vẻ thanh cao, không nhiễm chút bụi trần.
Ta chờ thời cơ, tức giận lao tới muốn cắn đứt cổ họng hắn, nhưng bị hắn bóp cổ, đè xuống đất.
Hắn ngồi bên cạnh ta, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống, tay kẹp lấy cằm ta, ngón cái xoa nhẹ trên hàm, như đang nhìn một con kiến nhỏ không biết lượng sức, giọng nói trầm thấp:
“Miểu Miểu, ba trăm năm qua, ngươi đã học thói xấu từ hắn ta.”
Ta biết sư tôn đang nói đến hành động vừa rồi của ta.
Đó là thứ ta học từ Cố Tây Từ.
Thực ra hắn ta không cho phép ta học những thứ này, hắn ta nói ta là đóa sen trong hồ gương Dao Đài.
Nhân gian thường nói “liên xuất ứ nê nhi bất nhiễm” (sen mọc từ bùn nhưng không nhiễm bẩn), hắn ta không muốn để m.á.u của con mồi vấy bẩn lên người ta.
Nhưng khi ta thực sự săn được một con hươu nhỏ, hắn ta lại ngồi xổm trước mặt ta, cẩn thận hỏi: “Có sợ không?”
Ta nói không sợ, hắn ta liền ôm ta vào lòng, dùng tóc mai cọ vào tóc mai của ta, khen ta lợi hại, còn giỏi hơn nhiều chiến sĩ trong tộc của hắn.
Nhưng ta chẳng giỏi chút nào.
Kẻ gi/3t Cố Tây Từ đang ở ngay trước mắt, mà ta lại không thể báo thù cho hắn.
Có lẽ ta quá im lặng, ánh mắt Ly Uyên thoáng hiện vẻ hoang mang:
“Vi sư không có ý trách ngươi, sau này ngươi ở bên cạnh vi sư, vi sư sẽ dạy lại ngươi. Ngươi muốn học gì, vi sư cũng sẽ dạy, được không?”
Hắn thu tay, kéo ta ngồi lại bên cạnh hắn, nhưng vẫn dùng xích sắt khóa cổ tay ta, dùng muỗng múc một bát canh hoa sen, đưa đến trước môi ta:
“Miểu Miểu, nếm thử xem, đây là canh hoa sen mà ngươi từng thích nhất. Xem vị có còn như trước không?”
Ta cúi đầu nhìn muỗng canh hoa sen trước môi, không động, ánh mắt trở lại gương mặt hắn:
“Đừng phí công nữa, Ly Uyên Tiên Quân.”
Hắn siết chặt nắm đấm, tiếng xương kêu răng rắc: “Gọi ta là sư tôn.”
Ta phớt lờ lời hắn, đặt tay lên bụng, nụ cười chua xót nở trên môi:
“Dù ngươi không ra tay, ta không ra tay, ta cũng không sống lâu được.”
“Ngươi quên rồi sao? Ta là yêu sen trong hồ gương Dao Đài, không có nước trong hồ đó, ta không thể sống.”
Nhưng nước hồ đó, ba trăm năm ở Bắc Mạc, đã bị đốt cạn rồi.
Mặt Ly Uyên tái nhợt, hắn đứng dậy, đạp đổ bàn ăn trước mặt ta.
Thức ăn và bát canh rơi đầy đất, mặt mày hắn u ám rời đi.
Lần gặp lại hắn là bảy ngày sau, ta ôm bụng nằm co ro trên đất, hơi thở thoi thóp, ngay cả mí mắt cũng không mở nổi.
Ly Uyên sắc mặt nghiêm trọng, cúi người bế ta lên, chạy vào hậu viện.
Hắn nhẹ nhàng đặt ta vào trong một hồ nước, rồi tự mình cũng nhảy vào, ôm ta, vuốt ve sau đầu ta:
“Miểu Miểu, là vi sư không tốt, quên mất ngươi không thể rời khỏi hồ nước.”
“Hồ Dao Đài và nước U Minh Giản có cùng nguồn gốc, vi sư mang nước U Minh Giản về cho ngươi, sau này ngươi ở đây dưỡng thương.”
U Minh Giản xung quanh có yêu thú canh giữ, đều là những loài hung ác.
Cố Tây Từ trước đây từng vào U Minh Giản lấy nước cho ta, bị yêu thú trong đó cắn đứt đuôi.
Trở về sợ ta buồn vì không được vuốt đuôi hắn, hắn còn nói dối rằng đuôi sẽ mọc lại.
Sau đó ta dùng củ sen tạo lại một cái đuôi cho hắn, hắn cười rạng rỡ, nâng lấy mặt ta mà hôn: “Miểu Miểu thật lợi hại.”
“Miểu Miểu?”
Ta cúi đầu, thoát khỏi vòng tay Ly Uyên, dựa vào thành hồ, chìm người xuống nước, chỉ để lộ đầu.
Dưới ánh sáng trong viện, ta mới chú ý thấy trên mặt hắn có thêm một vết cào mới, từ má kéo dài xuống khóe môi, chảy máu, vết thương chưa khép miệng.
Ly Uyên sắc mặt dịu lại: “Đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ, vi sư không sao.”
“Thật xấu.” Ta nói.
Biểu cảm trên mặt Ly Uyên cứng lại.
Ta lập tức biến trở lại nguyên hình, khép cánh hoa lại, cuộn lá lại, không nghe, không nhìn.
Nhưng ta vẫn chú ý thấy hắn giận dữ đứng dậy, nghiền nát những tảng đá trong sân thành cát bụi.
Ta không nở hoa, Ly Uyên phát điên trong sân.
Cuối cùng, hắn ép ta biến lại thành hình người, kéo ta đến trước gương Thủy Nguyệt.
Trong gương hiện lên cảnh Cố Tây Từ bị hắn thiêu sống trong biển lửa.
Lửa lan lên y phục hắn, nuốt chửng hắn, thân hình cao lớn luôn đứng bảo vệ trước mặt ta giờ co lại trong biển lửa, xích bạc từ bốn phương tám hướng bay tới, xuyên qua tứ chi hắn, không để hắn động đậy.
Thân thể hắn run rẩy, ta biết, hắn rất đau.
Là Lang vương, Cố Tây Từ thường xuyên bị thương, trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, khi ta đau lòng đến rơi nước mắt, hắn lại cười hì hì dùng cái đầu lông xù cọ vào ta.
“Ở đây đau, chỗ này cũng đau, phải để Miểu Miểu thổi mới khỏi.”
Đồng tử ta co lại, nước mắt không kiềm được mà tuôn ra, muốn quay đầu không nhìn nữa.
Nhưng Ly Uyên mạnh mẽ giữ cổ ta, không cho ta quay đầu.