Chương 5:
Giọng nói như ác quỷ vang lên từ phía sau:
“Nhìn hắn đi, Miểu Miểu, nhìn kỹ vào.”
“Ngươi nhìn hắn bị thiêu ch/3t, có phải rất xấu xí không?”
“Tránh ra!” Gương Thủy Nguyệt rõ ràng không có âm thanh, nhưng ta như thể nghe được tiếng lửa nổ lách tách, cơ thể run rẩy không ngừng, nhưng bị hắn kìm chặt không thể thoát.
Nước mắt làm mờ mắt ta, ta khóc thét, đ.ấ.m đá hắn:
“Đồ khốn, ngươi là đồ khốn, trả chàng lại cho ta!”
“Trả chàng lại cho ta, ngươi là đồ khốn! Rõ ràng là ngươi đưa ta đi, tại sao lại gi/3t chàng?”
“Ta hối hận rồi, Miểu Miểu.” Hắn ôm chặt lấy ta, không để ta giãy giụa, cằm tựa vào đỉnh đầu ta, giọng nói nghẹn ngào, “Ta hối hận rồi, là ta sai, trở về với ta đi.”
Nhưng không thể trở lại nữa.
…
Ta không nhớ mình bị hắn giam cầm bao lâu, bụng mỗi ngày một to lên, rồi sẽ có ngày không giấu được nữa.
Ta không thể để hắn phát hiện, ta phải giữ lại đứa trẻ này.
Đây là mối liên kết duy nhất giữa ta và Cố Tây Từ.
Vì vậy, khi lần này Ly Uyên nắm tay ta, ta không giãy giụa.
Trong mắt hắn thoáng qua vẻ vui mừng, tay đặt lên eo ta, kéo ta vào lòng, cúi đầu định hôn ta.
Nhưng ta nghiêng đầu tránh.
“Ta muốn đi dạo.” Ta kiên định nhìn vào mắt hắn, “Sư tôn, ta muốn đi dạo.”
Có lẽ sự ngoan ngoãn giả tạo mấy ngày qua của ta đã làm hắn hài lòng, Ly Uyên cười, đưa ngón tay cọ vào mũi ta, nói:
“Được, vi sư sẽ đưa ngươi đi.”
Nhưng hắn vẫn không rời ta nửa bước, tay hắn ngang nhiên chen vào các ngón tay ta, siết chặt.
Ta hoàn toàn không tìm được cơ hội để trốn.
Thậm chí còn gặp Tinh Vân.
Nàng nhìn thấy ta, có chút đắc ý, nhướng mày nói:
“Lâu rồi không gặp sư tỷ, ta còn tưởng lần này tỷ ra ngoài, là để biết tin sư tôn đã bắt được tàn dư của Lang tộc, định đi thăm hỏi.”
Ta nghi ngờ nhìn nàng, thấy nàng khoanh tay, ngẩng đầu.
Theo ánh mắt nàng, ta nhìn thấy một nhóm thiên binh thiên tướng đẩy một xe tù, bên trong có một thiếu nữ áo trắng, tay bị trói ra sau, toàn thân đầy máu.
Như cảm nhận được ánh mắt ta, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Trong khoảnh khắc, ta như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân.
Cố Đông Nhan, muội muội duy nhất của Cố Tây Từ.
Khi ta mới được Cố Tây Từ đưa về Lang tộc, con bé là người đầu tiên ra đón ta, một cô bé nhỏ nhắn, kiễng chân đưa cho ta vòng hoa tự tay làm:
“Tẩu tẩu, người thật xinh đẹp!”
Con bé nhát gan, rất bám ta, sét đánh cũng phải khóc chạy vào lòng ta, đòi ngủ cùng ta.
Cố Tây Từ không tình nguyện cú đầu con bé, “Nói rồi, chỉ lần này thôi đó.”
Rồi kéo đuôi đến cửa ngồi canh suốt đêm.
Cố Đông Nhan nước mắt đầm đìa, im lặng há miệng nói với ta, lắc đầu.
Ta mới nhận ra, miệng con bé đã không còn lưỡi.
“Miểu Miểu!”
Khi phản ứng lại, ta đã lao tới đè Tinh Vân xuống đất, bóp chặt cổ nàng, quay đầu lạnh lùng nói với Ly Uyên đang tiến tới:
“Thả con bé ra! Ta bảo ngươi thả con bé ra!”
“Ngươi dám động vào con bé thì hôm nay ta sẽ gi/3t nàng ta!”
Ta dùng sức, mặt Tinh Vân tím tái, hầu như không thở nổi, mắt bắt đầu lật ngược.
Nhưng cuối cùng ta không phải là đối thủ của Ly Uyên, hắn chỉ nhẹ nhàng nâng tay đã kéo ta lại, giữ chặt trong vòng tay hắn không cho ta động đậy.
Tinh Vân được tiên nga đỡ dậy, phủi bụi trên người, lườm ta một cái:
“Sư tôn, con bé đó là tàn dư của Lang tộc, cấu kết với ma tộc làm loạn nhân gian, phải gi/3t!”
“Ngươi nói bậy!” Ta hét lên, “Lang tộc chúng ta yên ổn ở Bắc Mạc, chưa từng đi quấy rối nhân gian! Rõ ràng là các ngươi, muốn vu oan giá họa cho chúng ta!”
Tinh Vân rụt người lại, mắt đẫm lệ nhìn về phía Ly Uyên đứng sau ta: “Sư tôn…”
Ly Uyên vẻ mặt lạnh lùng, bịt miệng ta lại, ta không phục, cắn mạnh vào tay hắn, m.á.u tràn ra trong miệng.
Hắn dường như không cảm nhận được:
“Ngươi là người của thiên giới, không phải người của Lang tộc, sau này phải thận trọng lời nói.”
Rồi hắn quay đầu nói với Tinh Vân: “Đưa nó đi!”
“Ngươi dám…” Ta vùng vẫy, nhưng đột nhiên khí huyết trào lên, mắt tối sầm lại, ngất đi.
…
Khi tỉnh lại, ta vẫn ở trong cung điện đó.
Trong điện có một nhóm tiên y đang quỳ, Ly Uyên ngồi bên giường ta, mặt trầm xuống:
“Ngươi đã mang thai con của hắn ta, còn định giấu ta đến bao giờ?”
Ta theo phản xạ ôm bụng, hoảng sợ nhìn hắn, lùi lại:
“Không, đừng, sư tôn, xin người tha cho đứa trẻ… nó chỉ là một đứa trẻ…”
Hắn nắm chặt cổ tay ta, kéo ta lại:
“Phải phá bỏ, không thể giữ lại.”
Nói rồi, một tiên y mang một bát thuốc đến, Ly Uyên tự tay nhận lấy, đưa đến trước miệng ta.
Ta lập tức nghiến chặt răng, mặc cho hắn dùng miệng bát ép vào, cũng không chịu mở ra, đến khi trong miệng lại có vị sắt của máu.
Máu chảy dọc theo khóe miệng ta.
Ánh mắt Ly Uyên khẽ run, tay cầm bát thuốc siết chặt, gân xanh nổi lên, “choang” một tiếng, bát vỡ tan trên mặt đất.
Nước thuốc b.ắ.n tung tóe, cả lên mu bàn tay ta.
Ly Uyên đột ngột đứng dậy, bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng chiếu vào.
Ta cảnh giác nhìn hắn, dựa vào tường, co ro lại.
Hắn đột nhiên quay người, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, ánh mắt đỏ rực.
Giọng nói như ác quỷ vang lên:
“Miểu Miểu, con không muốn sư tôn tha cho tàn dư Lang tộc sao?”
“Con uống thuốc này, sư tôn sẽ tha cho con bé đó.”
…
Cố Đông Nhan hóa lại nguyên hình, chạy vài bước, rồi quay đầu nhìn ta, đôi mắt xanh tròn xoe đầy lưu luyến.
Ta cố gắng nở một nụ cười với con bé, vẫy tay, con bé mới biến mất ở cổng Nam Thiên Môn.
Tinh Vân đứng bên cạnh nghiến răng, giậm chân hai cái: “Sư tôn!”
Ly Uyên lại đưa bát thuốc đến trước mặt ta:
“Uống đi!”
Giọng điệu kiên quyết, không cho phép từ chối, giống hệt ba trăm năm trước khi ép ta đi Bắc Mạc thay Tinh Vân.
Tay đặt lên bụng, lòng ta tràn ngập bi thương.
Ta không thể giữ lại Cố Tây Từ, giờ ngay cả đứa trẻ này cũng không thể giữ.
Không đợi ta hành động, Ly Uyên đã bóp chặt cằm ta, cưỡng ép đổ thuốc phá thai vào miệng ta.