Qua hôm sau, Thiên Kỳ và Lâm Y quên ăn quên ngủ tiếp tục điều chế thuốc còn Chính Vũ cùng quan Tổng trấn thì vội mang thuốc đã sắc xong đến cho bá tánh bị bệnh. Đường Chấn thì dẫn theo sai nha trong phủ để lên đánh tan hang ổ và bắt tất cả thổ phỉ đào mương dẫn nước về trấn Thanh Hoa. Xong rồi anh còn bắt bọn chúng xây dựng lại nhà cửa, cuốc đất trồng lương thực, dựng chuồng gia súc cho bá tánh trong trấn. Bọn chúng bị bắt làm hết việc này đến việc khác khiến mệt sắp c.h.ế.t đến nơi còn anh chỉ đứng bên cạnh giám sát mà cười. Dám có ý bắt nương tử chưa qua cửa của ta làm tam phu nhân ngươi, ta hành các ngươi lên bờ xuống ruộng cho biết.Qua năm ngày cực khổ thì bá tánh trong thành đều được khỏi bệnh, nước sạch cũng được dẫn về, cây cối tươi tốt khiến quan Tổng trấn cùng bá tánh không khỏi vui mừng. Thanh đại nhân cùng bá tánh cả trấn quỳ xuống mà lạy tạ: “hạ quan xin đa tạ tam vương gia, tam vương phi, Đường đại tướng quân và Lâm cô nương đã giúp đỡ, xin nhận của hạ quan cùng bá tánh một lạy để tạ ơn.”
Thiên Kỳ xua tay nói: “không cần, không cần. Đây là công việc của bọn ta, mọi người đứng dậy hết đi.” Tất cả mọi người lục đục đứng dậy.
Chính Vũ nói: “giờ ở đây đã ổn, chúng ta cũng xin từ biệt mọi người để trở về kinh báo cáo với phụ hoàng.”
Đường Chấn nhìn sang đám thổ phỉ tầm năm mươi người đang đứng bên cạnh Thanh đại nhân mà nói: “bọn người thổ phỉ này ta giao lại cho ngài, nếu bọn chúng có ý gì cứ cho thư về kinh thành, ta sẽ đích thân đến xử lý chúng.”
Chính Vũ, Thiên Kỳ, Đường Chấn và Lâm Y cúi đầu với mọi
người rồi bước lên xe ngự trở về kinh. Thanh đại nhân gật đầu rồi cùng cả trấn cúi chào và tiễn mọi nguời ra tận ngoài cổng trấn rồi đợi mọi người đi khuất mới trở về.
– ————*******————-
Cả bốn người không nghỉ ngơi tức tốc về kinh, đến nơi cùng nhau vào thắng trong hoàng cung gặp hoàng thượng bẩm báo tình.
Sau khi kể hết tình hình cùng ý kiến lên hoàng thượng thì ông rất hài lòng và ban thưởng cho cả bốn người rồi tất cả quay về Tam Vương phủ.Về đến phủ, Chính Vũ cùng Đường Chấn đang đỡ Thiên Kỳ và Lâm Y xuống xu thì cả hai bỗng nhiên choáng váng và ngã luôn vào lòng hai người. Chính Vũ cùng Đường Chấn hoảng hốt vội bế cả hai vào trong rồi cho truyền ngự y đến phủ bắt mạch. Hoàng thượng và hoàng hậu nghe tin cũng cùng thái tử, nhị công chúa đều đến phủ thăm nàng.
Ngự y bắt mạch xong thì ra nói: “bẩm hoàng thượng và hoàng hậu, vương phi cùng Lâm cô nương do không ăn uống nhiều ngày cộng với lao lực quá độ dẫn đến cơ thể suy nhược nên mới ngất đi, chỉ cần sau khi tỉnh lại chịu khó bồi bổ sẽ khỏe nhanh thôi ạ.”
Mọi nguời sau khi nghe xong thì buông xuống lo lắng mà thở ra. Hoàng hậu bước đến hỏi ngự y: “vương phi chỉ có như vậy thôi sao?”
Ngự y: “đúng vậy thưa hoàng hậu.”
Bà buồn bã ngồi xuống nói: “vậy mà ta tưởng ta sắp có hoàng tôn chứ. Làm ta mừng hụt rồi” rồi bà quay qua trách chàng: “cũng tại con hết đó.”
Chấn Vũ đang lo cho Thiên Kỳ đột nhiên bị trách khiến chàng không biết sao chỉ nhăn mặt mà nhìn bà. Hoàng thượng thấy vậy nói: “Nhu nhi à, nàng đừng như vậy. Kỳ nhi không sao là may rồi, với lại chúng nó chỉ mới thành thân mà thôi, nàng đừng hối thúc chúng.”
Thái tử nói: “đúng đó mẫu hậu, tam vương phi không sao là được rồi, việc đó từ từ cũng không sao mà.”
Nhị công chúa nói: “tam đệ và Kỳ nhi còn trẻ, mẫu hậu người đừng lo lắng.”
Hoàng hậu nghe xong gật đầu rồi nói: “Chính Vũ và Đường Chấn chăm sóc hai đứa cho tốt, nhớ dặn bên duới chuẩn bị canh bổ cho Kỳ nhi cùng Lâm Y. bản cung và hoàng thượng hồi cung đây. Khi nào Kỳ nhi tỉnh chúng ta lại đến thăm.” Cả hai cùng cúi đầu vâng lệnh rồi hoàng thượng, hoàng hậu cùng thái tử và công chúa quay trở về hoàng cung.