Thiên Đế, Ngươi Hối Hận Sao?

Chương 2


5.

Người phụ nữ có đôi lông mày cao như núi xa, mặc váy màu xanh lá cây, cũng không khác gì ta hiện tại.

Mọi người đều nín thở, ngay cả Thiên Đế cũng khẽ cau mày.

“Tại sao Hàn Liên Tiên trên Tam Sinh Thạch lại giống hệt Thần?” Có người hỏi.

Thiếu Kỳ cũng bối rối.

Thiên Đế nhìn ta với ánh mắt nặng nề nói: “Nàng ta vốn là hoa sen trong ao hóa thân mà thành, vốn không có tướng mạo gì cả.”

“Thì ra là vậy.” Mọi người chợt hiểu ra.

Trong mắt Thiếu Kỳ hiện lên một tia khinh thường, một người phụ nữ kiêu ngạo như nàng ấy sẽ coi thường những người đánh mất chính mình như ta.

“Cung thỉnh Thiên Đế cùng thượng thần khắc tên.”

M/á/u của hai người nhỏ xuống tấm bia đá, phía sau có người vỗ nhẹ vào vai, ta quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Vân Miểu.

Ngón trỏ của hắn chạm vào trán ta, có thứ gì đó mát lành lạnh tan ra tại mi tâm của ta, “Như này, ngươi và nàng ta liền khác biệt.”

Ta hơi bối rối, đang định hỏi lại hắn thì đột nhiên nghe thấy có người kêu lên: “Chuyện gì thế này?!”

Ta nhìn thấy ánh sáng lóe lên trên Tam Sinh Thạch, chấn động đến mức các vị thần phải lui lại vài bước.

Tên của ta và Thiên Đế từ từ hiện lên trên tấm bia đá.

Tất cả các vị thần có mặt đều có vẻ kinh ngạc, quay lại nhìn ta.

Ta cũng cúi đầu nhìn cổ tay mình.

Đúng, Thiên Đế đã từng cùng ta kết xuống hôn ước.

Chỉ là chưa từng nghĩ đến Tam Sinh Thạch chỉ nhận định một đời một thế một đôi người, Thiên Đế cùng ta định ra nhân duyên, liền không cho phép hắn tam thê tứ thiếp.

Lúc này, phù văn ở trên cổ tay ta liền nóng lên, như một lời cảnh báo.

Thiếu Kỳ ném con dao buộc bằng sợi dây đỏ xuống đất, sắc mặt lạnh lùng nói: “Thiên Đế có ý gì? Nếu địa vị Thiên hậu đã được ban cho người khác, người còn đến trêu chọc ta làm gì?”

Thiên Đế vẻ mặt u ám nói: “Việc này ta không biết.”

6

Không phải hắn không biết.

Hắn chỉ quên thôi.

Hàng ngàn năm trước, hắn một mình đột nhập vào bí cảnh của tộc ta, bị một con ác thú đánh trọng thương, thấy hắn còn sống, ta liền thương xót, bế hắn vào trong lều của mình.

Những người trong tộc ta đều được biến thành từ hoa sen, họ không có giới tính, thậm chí cả ngoại hình cũng mơ hồ.

Ta vốn sinh ra và lớn lên ở bí cảnh này, một nơi chật chội và buồn tẻ, hắn là người đầu tiên ta gặp sau hàng ngàn năm, ta cùng hắn uống rượu dưới ánh trăng, nghe hắn kể về sự bao la và cảnh đẹp của thế gian, những thứ mà ta chưa một lần nhìn thấy.

Ta vì hắn biến thành nữ nhân, lại mặc cho hắn cải tạo ta thành hình dáng của Thiếu Kỳ.

Cái tên Hàn Liên này, cũng là do hắn đặt cho ta.

Tên thật của ta là A Manh, nhưng không có bất kỳ ai biết.

Thiên Đế nói ta là cái gì thì ta là cái đó, thân thế của ta là gì, tên gọi của ta là gì, kỳ thực cũng không quan trọng.

Đêm đó hắn say rượu, ôm ta vào lòng, trầm giọng gọi Thiếu Kỳ.

Ta lắng tai nghe, khi hắn phát âm sai, ta ngẩng mặt lên và nghiêm túc nói với hắn rằng ta tên là A Manh.

Hắn hơi nhếch môi, cúi đầu vào tai ta, gọi tên ta một cách rõ ràng.

Ta khi đó không nghĩ nhiều, cũng như không ngờ rằng cái tên Thiếu Kỳ sẽ trở thành cơn ác mộng suốt đời đối với ta.

Ta vốn tưởng rằng mình sẽ giống như tổ tiên của mình, sẽ canh giữ đầm sen này cho đến khi đứa bé tiếp theo ra đời, khi nàng sinh ra linh thức, ta sẽ giao tim sen trong cơ thể mình cho nàng, sau đó tìm một không gian rộng rãi, chết đi một cách âm thầm, kết thúc cuộc sống bình thường nhạt nhẽo này.

Nhưng hắn nói sẽ đưa ta đi.

Ta sửng sốt một lúc, sau đó thẳng thắn nói: “Mọi người trong tộc ta đều đã bị nguyền rủa, sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi. Nếu bước ra một bước, nguyên thần sẽ tán loạn mà chết.”

Hắn tỏ vẻ trịnh trọng, nắm lấy tay ta và nói: “Ta sẽ tìm ra cách.”

Ta thấy lông mày hắn nhíu chặt, dường như đang rất phiền muộn, liền vỗ vai hắn an ủi: ” “Hạo Thiên huynh, huynh không cần vì thế mà buồn bã. Đạo quân tử chi giao nhạt như nước, chỉ cần trong lòng còn tình nghĩa, cho dù hai người chúng ta mỗi người một nơi, không thể cùng nâng cốc cạn ly, cũng sẽ không thể cải biến giao tình giữa chúng ta.”

Hắn trầm giọng lặp lại lời ta nói: “Quân tử chi giao?”

Ta liền trịnh trọng gật đầu.

Nhưng hắn lại đột nhiên cúi đầu hôn, cạy mở bờ môi, chạm vào đầu lưỡi ấm áp của ta.

Ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn và có chút bối rối về việc hắn đang làm.

Hắn nói: “Đây là chuyện giữa phu thê. Nói trắng ra là việc chỉ có phu thê mới có thể làm được”.

Vào ngày mười sáu âm lịch, Nguyệt thực tới, đây là cơ hội duy nhất trong ba trăm năm qua để rời khỏi bí cảnh.

Hắn đứng trên vách đá, quần áo tung bay trong gió, dưới ánh trăng tròn, trông thanh lãnh cô tịch như trích tiên.

Dù sao hắn cũng vốn là thần.

Trước khi đi, hắn hỏi ta có điều gì muốn nói với hắn hay không.

Ngôn từ của ta từ trước đến nay đều thiếu thốn, không nghĩ ra câu thơ nào có thể diễn tả cảnh chia ly này liền lắc đầu.

Hắn cũng không nói gì thêm.

Ta muốn an ủi hắn, nhưng ta không thể rời đi cùng hắn

Phía chân trời dần dần bị bóng tối bao phủ, nguyệt thực xuất hiện.

Ta rút trường kiếm của mình ra, việc thoát ra khỏi bí cảnh này đương nhiên không phải là điều dễ dàng. Một khi kết giới bị phá vỡ, sẽ xuất hiện vô số chim ăn thịt, ta muốn thay hắn ngăn cản bọn chúng.

Cùng với tiếng vỗ cánh, đàn chim đen che phủ bầu trời bao lấy ta cùng hắn, ta cầm kiếm cố gắng hết sức để mở ra cho hắn một con đường máu, nheo mắt và ngẩng đầu lên xem hắn đã rời đi hay chưa, lại nghe thấy một tiếng kêu khẩn thiết bên tai: “A Manh!”

Một con chim đang cắn xé cánh tay ta đã bị Ngân kiếm chém xuống, hắn vội ôm lấy và bảo vệ ta trong vòng tay.

Ta đã bị cắn đến mất đi tri giác, cũng không thấy đau, chỉ thúc giục hắn: “kết giới sắp đóng lại rồi, nếu huynh còn không đi thì sẽ muộn mất.”

Sắc mặt hắn nghiêm nghị, dùng kiếm chém chết con chim mà không nói một lời.

Ta nói: “Ta ổn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.