Làm Thiên Hậu đã hai trăm năm, ta chưa có một ngày nghĩ bản thân thế mà thực sự lại là một thế thân.
Ngày hôm đó, Thiên Đế từ bên ngoài trở về, trường bào trắng dính đầy máu, mà trở về cùng hắn còn có một nữ nhân.
Người đó dung mạo giống hệt ta, ngay cả ngón tay trái đứt lìa cũng y như đúc.
Ta đứng trước mặt mọi người cất tiếng hành lễ, hỏi Thiên Đế nàng là ai?
Hắn nói:
“Thượng thần Thiếu Kỳ có công với Thiên giới. Hàng ngàn năm trước, chính nàng đã hy sinh thân mình trong cuộc chiến hai giới Thiên – Ma.”
Nghe tới đây, tất cả thượng thần đều náo động.
Ồ, là nàng sao. Ta biết nữ nhân này là ai.
Để nhào nặn ta thành hình ảnh của nàng, Thiên Đế đã nhẫn tâm cắt một đoạn ngón tay út trên bàn tay trái của ta. Mặc cho ta có đau đớn khóc lóc cầu xin hắn đến mức nào.
Thậm chí khi nước mắt của ta vừa rơi xuống mu bàn tay của Thiên Đế, hắn đã ngay lập tức cau mày. Đoạn ngước lên nhìn ta chăm chú rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi.
Từ đó về sau, ta không được phép rơi bất cứ một giọt nước mắt nào nữa.
Bởi vì Thượng thần Thiếu Kỳ tính tình kiên nghị, mấy vạn năm qua chưa từng có ai nhìn thấy nàng khóc.
Nhưng lúc này, ta lại cảm thấy Thiên Đế hắn vốn đã lừa ta. Thượng phần phục sinh trở lại yếu ớt nằm trong vòng tay Thiên Đế, đôi mắt nàng rõ ràng đã ướt đẫm.
Từng giọt nước mắt rơi xuống, trong suốt như pha lê, khiến ta phải nhìn chằm chằm với ánh mắt ngưỡng mộ. Chợt ánh mắt sắc bén của nàng hướng về phía ta, nàng hỏi:
“Nàng ta là ai?”
Thiên Đế không nhìn ta, một lúc sau mới nói: “Một người không quan trọng mà thôi.”
Trước khi Thiếu Kỳ trở lại, Thiên Đế dịu dàng vuốt tóc ta, âu yếm gọi ta là thiên phi của hắn.
Vậy mà giờ đây, hắn lại gọi ta là một người tầm thường, không có gì quan trọng.
2
Vân Miểu Vương từ hạ giới mang về một con yêu thú lông trắng, vốn định cho nó kết duyên cùng tọa kỵ của mình, nhưng ai có thể ngờ rằng Hỏa Kỳ Lân kiêu ngạo, coi thường người ta thì thôi đi, thậm chí còn cắn đứt chân sau của nó.
Ta quỳ xuống nhặt nó lên, thấy nó sắp chết trong tay mình, liền hỏi Vân Miểu liệu có thể đưa nó cho ta không.
Vân Miểu cùng ta mâu thuẫn, chuyện này cả Thiên đình đều biết.
Hắn nhìn ta một cách trịch thượng, giọng điệu khinh thường nói “Ngươi muốn thứ xấu xí, không trọn vẹn này làm gì?”
Không trọn vẹn sao?
Ta vô thức chạm vào ngón tay bị đứt lìa trên bàn tay trái của mình và mỉm cười nói:
“Cung Vận Vân quá vắng vẻ, ta có chút cô đơn, muốn nuôi một sinh vật sống để bầu bạn.”
Hiện tại Thiếu Kỳ đã trở về, ta vẫn cùng Thiên Đế sống chung cũng không tiện, nếu không, với tính tình không dung nổi hạt cát của nàng ta, nhất định sẽ sinh ra hiềm khích với Thiên Đế.
Thế là ta liền chuyển đến một cung điện xa xôi ở phía Tây.
Thần sắc của Vân Miểu trở nên nặng nề.
Từ bên trong ta có thể nhìn ra một chút mơ hồ thương hại.
Hắn phẩy tay áo, quay người lạnh lùng nói: “Nó chỉ là một con thú chưa khai linh khiếu, ta có thể đưa cho ngươi, nhưng có cứu sống được nó hay không thì phải dựa vào ngươi.”
Ta bế Tiểu Bạch về nơi ở hiện tại, mang cho nó một ít thuốc trị thương, nhấc hai chân sau của nó lên để chữa trị vết thương.
Tiểu Bạch cố gắng vùng vẫy nhưng sức lực lại vô cùng yếu ớt.
Cuối cùng ta cũng biết tại sao Hỏa kỳ lân lại cắn nó.
Thì ra thứ này là nam.
3
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của ta, tiểu Bạch cuối cùng đã bảo vệ được cái mạng nhỏ này.
Ta nghĩ vì nó quá biết ơn ta, bất cứ khi nào ta bôi thuốc lên hai chân sau và nhìn vào cặp trứng của nó, đôi mắt đen láy của nó sẽ luôn hiện lên những giọt nước mắt xúc động, hàm răng cũng sẽ cắn thật chặt.
Ta sờ đầu nó để an ủi, từ nay về sau chỉ có hai mẹ con ta sống nương tựa lẫn nhau, ta nhất định sẽ coi nó như con đẻ của mình.
Khi Vân Miểu và Hỏa Kỳ Lân xuất hiện trong sân, ta cảm nhận rõ ràng Tiểu Bạch đang run rẩy.
Vân Miểu đại khái chưa bao giờ nghĩ tới trên thiên đình lại có một nơi hoang tàn như vậy, sau khi bước xuống tọa kỵ liền nhíu mày nhìn xung quanh.
Ta làm động tác mời, sau đó ôm Tiểu Bạch ngồi xuống ghế đá.
Vân Miểu chán ghét phủi phủi ghế, chậm rãi ngồi xuống.
“Để khôi phục thần thể của Thiếu Kỳ, Thiên Đế đã tìm ra một loại thần dược từ Địa phủ có thể tái tạo các chi bị đứt rời, biến xương thành thịt.” Hắn liếc nhìn ngón tay bị đứt lìa của ta“Thần dược kia vẫn còn lại một ít. Nghĩ đến tình cảm ngày xưa, nếu ngươi đi cầu, có lẽ sẽ có thể nhận được.”
Ta vuốt ve bộ lông mượt mà của Tiểu Bạch.
4
Nghe nói thần dược được sinh ra ở trong đầm lầy của Địa phủ, nếu người bình thường muốn lấy nó, chắc chắn sẽ phải chịu nỗi đau tan chảy thể xác, linh hồn bị vạn linh nuốt chửng. Cho dù là Thiên Đế đi chăng nữa, khi bước qua nó đôi bắp chân cũng chỉ còn lại xương cốt trắng xóa.
Thiếu Kỳ có lẽ rất cảm động trước tình cảm sâu sắc này, đã đồng ý lập khế ước với Thiên Đế trên Tam Sinh Thạch.
Đây là sự kiện vui vẻ đầu tiên trên Thiên đình sau hàng ngàn năm sau đại chiến Tiên Ma.
Chuyện này không liên quan gì đến ta, ngay cả Thiếu Kỳ cũng không muốn gặp ta. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như ta mà phục sinh trở về, nhìn thấy một nữ tử dung mạo giống như ta, thay thế ta ngày ngày cùng tình lang của ta âu yếm, chắc hẳn ta cũng sẽ rất chán ghét nàng.
Vì vậy, ngày hôm đó, lẽ ra ta phải ở trong Cung Vận Vân của mình, lặng lẽ chăm sóc Tiểu Bạch, nhưng lại bị thị nữ của Thiếu Kỳ nửa thúc ép, nửa mời đưa ta xuống Địa phủ.
Khi đó, tất cả tiên nhân trên thiên đình đều ở đó, bên cầu Nại Hà, trước tảng đá Tam Sinh, Thiếu Kỳ và Thiên Đế mỗi người cầm một con dao, chỉ cần cứa nhẹ vào lòng bàn tay, máu chảy ra, sẽ chảy vào trong đó, hóa thành những con dấu và khắc tên họ lên tấm bia đá, liền có thể ký kết ra đời đời thế thế nhân duyên.
Ta được đưa đến trước mặt Thiếu Kỳ, nàng ấy khẽ nhếch môi, nắm lấy tay ta và đi về phía tảng đá, “Người ta nói rằng đá Tam Sinh có thể tiết lộ hình dạng thật của vạn vật. Khuôn mặt hiện tại của ngươi là do Thiên đế tạo ra, ngươi không muốn biết hình dáng thật sự của mình sao? 」
Nàng ấy đang nói chuyện với ta, ta liếc nhìn vào ngón tay út bên trái của nàng ấy, quả thực nó đã dài ra rồi.
Những ngón tay ngọc thật đẹp.
Nói xong, ta đứng trước tảng đá Tam Sinh, mặt bia gợn sóng như mặt nước hồ, một lúc sau, bóng dáng một người phụ nữ dần dần hiện ra.