Mây Đen Xuất Hiện

Chương 1


1

Sau khi ta bị bắt cóc, nhìn thấy Tạ Tắc thì vô cùng mừng rỡ, tưởng rằng cuối cùng cũng được cứu.

Tạ Tắc lại dùng dao găm ghì xương sống ta, từng tấc từng tấc mà đập nát hi vọng của ta:

“Nếu không phải linh cốt này của ngươi hữu dụng với Ngọc Oánh, ta làm sao có thể chọn phế nhân như ngươi?”

Trong lúc hấp hối, ta trơ mắt nhìn Tạ Tắc đem linh cốt của ta hiến cho chị họ.

Trên mặt là sự ôn nhu ta chưa từng thấy qua, rất nhanh hai người liền quấn lấy nhau.

Cũng là giờ khắc này, ta mới giật mình nhận ra, Tạ Tắc chọn ta kết khế chả qua là tính kế lên linh cốt của ta.

Ngày đêm lừa gạt ta uống thuốc dưỡng linh lực kia, thực ra là cổ độc dưỡng cốt.

Mà tất cả những thứ này, chỉ là vì để thay linh cốt cho chị họ của ta.

Đều nói giao nhân trời sinh bạc tình, Tạ Tắc lại đối với Bạch Ngọc Oánh tình sâu nghĩa nặng.

Đối với ta thì vô cùng lạnh lùng chỉ là bởi vì ta không phải là người trong lòng hắn mà thôi.

Bạch Ngọc Oánh thoáng nhìn ta còn một hơi tàn, nũng nịu nói với Tạ Tắc một câu “Ta sợ”.

Tạ Tắc liền dùng chủy thủ kết liễu ta, nhanh nhẹn chính xác mà không chút do dự.

2

Mở mắt lần nữa lại nhìn thấy vẫn là Tạ Tắc đang khoanh đuôi trước mắt ta.

Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm ta không chớp.

Lời nói chế nhạo của Bạch Chấn truyền vào trong tai:

“Khanh Vân, bạch giao này chọn ngươi.”

“Ngươi có nguyện ý kết khế với hắn không?”

Ta nhìn một màn quen thuộc trước mắt, hiểu được chính mình đây là trọng sinh.

Vừa lúc về tới ngày ta kết khế với Tạ Tắc.

Tạ gia cố ý giao hảo với Bạch gia. Tạ gia là tộc thú nhân có gia thế hiển hách, Bạch gia là đệ nhất đại gia giới tu sĩ. Tạ gia phái ra thú nhân nhà mình để tiểu bối Bạch gia chọn kết khế, ra vẻ hai bên có quan hệ tốt.

Kiếp trước về sau hai nhà thông gia, khác gia tộc thì không thể làm gì.

Tạ Tắc chính là con trai Tạ gia chủ, tiểu bối có thiên phú nhất Tạ gia.

Cũng là người trăm năm qua có khả năng hóa rồng nhất.

Kiếp trước ta không nghĩ tới việc Tạ Tắc sẽ kết khế với ta, dù sao tu vi của ta cũng đã không tiến triển từ lâu.

Từ thiên tài thân mang linh cốt xuống dốc không phanh, trở thành phế vật người người có thể châm chọc.

Hiện tại nghĩ đến khắp nơi đều là sự kỳ quặc.

Bản thân tu vi không có tiến bộ, chị họ thì tu vi lại nhảy xa ngàn dặm.

Mà chị họ luôn luôn thích tranh giành với ta, lần này thấy tiểu bối chói mắt nhất Tạ gia chọn ta cũng thờ ơ.

Ta che miệng ho nhẹ vài tiếng, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Oánh:

“Ta thấy hắn với chị họ càng xứng đôi, hai người đều thiên phú trời ban, vả lại thực lực tương đương nhau.”

“Ta hiện tại đã là phế nhân, không nên chậm trễ tiền đồ tốt đẹp của Tạ Tắc.”

Trong mắt Tạ Tắc hiện lên vài phần mất kiên nhẫn, hiển nhiên là không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt.

Mắt thấy Tạ Tắc cùng Bạch Ngọc Oánh tầm mắt giao nhau, sắc mặt khẽ biến.

Ta không khỏi cười lạnh, hóa ra sớm như vậy đã bắt đầu tính kế lên linh cốt này của ta sao.

Nghĩ đến cha ta cũng là bởi vì đánh mất linh cốt sau đó buông tay nhân gian, mẹ ta từ sau khi cha ta qua đời liền buồn bực không vui mà chết.

Mà Bạch Chấn chỉ là con nuôi, quyền lực trong tộc lại bị cả nhà Bạch Chấn tiếp nhận.

Nếu tất cả đều là do có người giở trò mà không phải ngoài ý muốn, trong lòng ta không khỏi nổi lên từng trận uất hận.

Ta không nhìn Tạ Tắc, giơ ngón tay chỉ Hắc Giao loang lổ vết máu phía sau hắn:

“Chọn hắn đi.”

“Ngươi có nguyện kết khế với ta không?”

Mọi người xung quanh hít sâu một hơi, Bạch Chấn cũng nhíu mày:

“Khanh Vân, hiện tại không phải là lúc cáu kỉnh.”

Nếu nhớ không lầm, Tạ Lẫm là con riêng của Tạ gia, thiên phú lại càng tầm thường.

Trải qua cuộc sống động một chút là bị đánh bị mắng, theo lẽ tự nhiên là tránh còn không kịp.

Kiếp trước cũng không có người lựa chọn kết khế với hắn, không lâu sau thì không có tin tức của hắn, mọi người đều nói là đã chết.

Nhưng chỉ có ta biết không phải như thế, đơn giản là kiếp trước trong lúc vô tình ở bên ngoài gặp qua hắn một lần.

Sau đó hắn một mình giết Tạ gia, trở thành người đầu tiên hóa rồng của Tạ gia trong trăm năm qua.

Tàn sát hết những người từng khinh dễ hắn nhục nhã hắn đoạt quyền Tạ gia.

Hôm nay vô hại chẳng qua là vì ngày mai báo thù mà thôi.

Ta cúi người xuống, nhìn đôi mắt vàng của Tạ Lẫm, bình tĩnh nói:

“Ngươi có nguyện ý kết khế với ta không?”

Hắc Giao chậm rãi bò về phía ta, đều là vết máu loang lổ, cuối cùng quấn quanh cánh tay ta.

Ta cắt lòng bàn tay, lấy máu nhỏ lên trên trán Tạ Lẫm, hoàn thành nghi thức kết khế.

Bị cắt ngang, Tạ Tắc hóa thành hình người đi tới trước mặt ta, khó hiểu nói:

“Khanh Vân, vì sao?”

“Không phải hôm qua chúng ta đã giải thích rõ ràng rồi sao?”

“Hắn chỉ là một tên phế vật, ngay cả hình hài con người cũng không thể duy trì.”

3

Ta hừ lạnh một tiếng, thuận thế nhỏ máu vào trán Tạ Lẫm, hoàn thành kết khế:

“Đúng rồi, ta cũng là phế nhân mà.”

“Tu vi đã ba năm không có chút tiến bộ nào, Tạ gia cần gì phải kết khế với ta?”

Tạ Tắc có chút bối rối, giơ tay bắt lấy cổ tay ta:

“Khanh Vân, ý ta không phải như này, ta không phải nói ngươi……”

Hắc giao quấn quanh cánh tay, vòng qua cổ ta, thò người cắn về phía trước.

Tê – –

Tạ Tắc bị cả kinh lui về phía sau, hóa thành giao thân, đuôi dài quét về phía Tạ Lẫm.

Hắc Giao từ trên người ta nhảy xuống, chiến đấu với Bạch Giao.

Máu tươi dưới vảy đen của Tạ Lẫm không ngừng tràn ra.

Đuôi dài của Hắc Giao đảo qua, ném Tạ Tắc lên tường, tường đổ xuống.

Chính mình cũng ngã về phía sau, hóa thành hình người ngã xuống bên chân ta.

Hư ảo kéo ống quần của ta, nhẹ giọng nói:

“Chủ nhân, đừng bỏ rơi ta.”

“Ta có thể hóa thành hình người.”

Ta sửng sốt không nghĩ tới Tạ Lẫm ngày sau quát tháo Tạ gia, hiện tại lại có thể dịu ngoan như vậy.

Ta ra hiệu cho Tạ Lẫm hóa thành hình thú, muốn mang hắn về trị liệu.

Linh huyết của ta là bổ dược thượng hảo, không chỉ có thể chữa thương còn có thể khiến linh lực càng thêm thanh thuần.

Khi Tạ Tắc bị thương, ta thường cho hắn uống máu của ta.

Nghĩ đến đây tầm mắt của ta rơi xuống Tạ Tắc đang hôn mê giữa đống đổ nát.

Thấy người hắn đầy vết máu loang lổ, không thể không nói trong lòng vô cùng vui sướng.

Không vội nha, kiếp trước có thể chậm rãi đòi lại.

Từng chút từng chút đòi lại.

4

Bạch Ngọc Oánh mặc áo trắng, băng bó vết thương giữa đống đổ nát.

Váy trắng phối với Bạch giao, nhìn từ xa còn có vài phần xứng đôi.

Nhưng ta lại biết kiếp trước Bạch Ngọc Oánh cũng không kết khế với Tạ gia, ngược lại tiếp xúc nhiều với Phượng tộc.

Đời này ta không chọn Tạ Tắc, nói không chừng Bạch Ngọc Oánh sẽ kết khế với Tạ Tắc.

Thấy ta muốn đi, cô ta buông Tạ Tắc xuống, cũng bước về phía ta ngăn cản đường đi của ta:

“Khanh Vân, cho dù không thích ta cũng không cần phải đấu khí với Tạ Tắc, có tiền đồ nhưng lại đi hành động theo cảm tính.”

“Ta và Tạ Tắc hôm qua thật sự chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau mà thôi.”

Ta cũng sắp bị tức cười, người hiểu lễ nghĩa là cô ta, không rõ lý lẽ là ta.

Kiếp trước ta cũng bị lừa gạt, hai người hôm qua rõ ràng là tình chàng ý thiếp.

Bên tai tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, bác cả cũng đi tới khuyên ta.

Có điều người lợi dụng dư luận cuối cùng sẽ cắn trả bản thân.

Nhìn về mọi người bốn phía, ta dừng bước, nặn ra nước mắt:

“Chị họ và Tạ Tắc rõ ràng đã yêu nhau sâu đậm rồi, cần gì phải để ta kết khế với hắn.”

Ta run rẩy đi tới trước mặt Tạ Tắc, kéo ngọc bội trên cổ hắn ra:

“Hôm qua ta tận mắt thấy chị họ vì Tạ Tắc đeo ngọc bội này.”

“Sau ngọc bội này còn khắc một chữ.”

“Như vậy, ta làm sao có thể kết khế với Tạ Tắc……”

Khuôn mặt dịu dàng xưa nay của Bạch Ngọc Oánh thoáng hoảng hốt:

“Ngươi nói bậy, hôm qua ta rõ ràng không phải cho…”

Ta nhếch khóe môi, đương nhiên không phải hôm qua cho, Bạch Ngọc Oánh còn không đến mức ngu xuẩn như thế.

Kiếp trước khi ta hỏi đến ngọc bội của Tạ Tắc, hắn còn ấp úng một hồi lâu mới nói cho ta biết là khi còn bé chị họ đối với hắn có ân.

Hắn không nói là từ khi đó hắn đã đối với Bạch Ngọc Oánh có tình sâu nghĩa nặng.

Tiếng bàn luận xung quanh không ngừng tăng lên, ta nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Oánh từng tấc từng tấc sụp đổ.

Ta rũ mắt xuống, mi mắt khẽ run, lại hung ác kéo đứt ngọc bội trên cổ Tạ Tắc:

“Ta thật sự nhìn thấy.”

Ta hướng về phía trưởng lão đi đến, trình lên ngọc bội.

Trưởng lão nhận lấy ngọc bội, gật gật đầu:

“Không sai, Khanh Vân cũng không nói dối.”

Bạch Chấn vung tay lên, cắt đứt lời trưởng lão, cất cao giọng nói:

“Đủ rồi!”

“Hôm nay dừng ở đây thôi.”

Ta kéo kéo khóe môi, bác cả tốt của ta làm sao có thể không bảo vệ con gái ngoan của hắn chứ.

Có thể quản được chân người, còn có thể quản được lòng người sao?

Ta giả bộ ấm ức, lau nước mắt trên mặt, lại tăng âm lượng lên nói đến mức người xung quanh có thể nghe được:

“Ta chỉ là một cô gái mồ côi, thì có thể làm sao……”

“Luôn luôn như thế……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.